Chỉ Vì Một Lần Vô Tình - Chương 8: Hủy bỏ hôn ước
Diệp được đưa vào phòng của cậu Minh nằm và được vợ của cậu cả thay cho một bộ đồ khác để tránh mặc quần áo ướt sẽ bị nặng thêm. Chỉ sau ba mươi phút thầy mẹ của Diệp cũng sang đến nơi. Họ nhìn con gái đang li bì ngủ, cả người lại nóng như vậy thì lo lắng. Cũng phải thôi, hồi đầu năm con gái của họ đã bị ốm một lần suýt chết, đến bây giờ cũng lại suýt chết nữa thì thật sự… khiến cho họ lo đến phát khóc. Về phần Linh, Linh được cho nằm ở phòng của cậu Quang. Cô bé được những gia nhân khác là phụ nữ chăm sóc. Họ cho Linh mượn quần áo để mặc, lau mặt và xoa bóp tay chân để máu lưu thông, cả người mau chóng ấm trở lại.
Trong lúc đó, thầy mẹ của cậu Quang mời thầy mẹ của Diệp ra bàn ngồi nói chuyện. Nhưng mẹ của Diệp vì không muốn xa con nên chỉ có thầy Đức đi. Khi ra đến nhà trước, vừa ngồi xuống ghế thì thầy của cậu Quang đã cúi đầu, nói:
“Tôi thay mặt con trai tôi, và chính tôi một lời xin lỗi đến gia đình của ông Đức đây.”
Thầy Đức ngạc nhiên, hỏi: “Có chuyện gì?”
Ông bá hộ Phú nhìn thầy Đức một cách hối lỗi rồi trả lời: “Hôm nay tiểu thư Ngọc Diệp đã cứu cô bé Linh, khi đó cũng có mặt thằng Quang nhà tôi… thế nhưng nó chỉ quan tâm đến Linh, còn tiểu thư thì…”
Thầy Đức chỉ nghe đến đó cũng đủ hiểu, vậy nên ông ấy nói: “Có phải cậu Quang dù nhìn thấy con gái nhà chúng tôi cứu người xong lại trượt chân ngã xuống nước cũng không vội cứu ngay mà chỉ để tâm đến sống chết của cái cô tên Linh gì đó thôi đúng không?”
Ông bá hộ Phú gật nhẹ đầu, rồi ấp úng: “Thật sự rất xin lỗi ông, ông Đức à… Cũng may khi ấy thằng Minh nhà tôi nó cứu được tiểu thư Ngọc Diệp, nếu không chắc tôi có quỳ lạy nhà ông trăm lần cũng chẳng mong được nhà ông tha thứ…”
Thầy Đức giận đến mức mặt đỏ gay, nhưng sau đó ông bình tĩnh: “Diệp nhà chúng tôi nhiều lần xin tôi đừng gả nó cho cậu Quang vì con bé cảm thấy cậu Quang không quan tâm đến nó. Lúc đầu tôi còn nghĩ con bé chỉ là mè nheo cho đến ngày hôm nay… hôm nay tôi xin được nói thẳng với ông bà rằng tôi sẽ theo nguyện vọng của Diệp nhà tôi, không gả con cho cậu Quang nhà ông bà làm vợ.”
“Ấy… xin ông nghĩ…” Bà Bích chưa kịp nói hết lời đã bị chồng chặn lại.
Ông bá hộ Phú thở dài ảo não, chỉ đành gật đầu: “Được! Tôi đồng ý, thật lòng xin lỗi nhà ông bà.”
Cậu Minh sau đó hay tin nhà họ Võ đã không đồng ý gả Ngọc Diệp cho anh trai của mình là cậu Quang với lí do sợ con gái sẽ không được cậu Quang chăm sóc và yêu thương khiến cậu Minh vừa mừng vừa lo, nhưng cũng chỉ dám giấu trong lòng chứ chẳng dám thể hiện ra ngoài.
Sau đó Diệp cũng được đưa về nhà của mình. Hai đứa em của Diệp lúc đưa về thấy Diệp ngủ li bì, cả người thì nóng như hòn than như lúc đó thì cả hai òa lên khóc ầm ĩ. Đòi sang nhà tìm cậu Quang tính sổ vì dám không quan tâm đến chị gái, song may mà hai đứa khóc xong thì lại mệt nên đã lăn đùng ra ngủ.
Hằng ngày cậu Minh sẽ qua chăm sóc cho Diệp một lúc rồi sẽ trở về, sau đó sẽ là ông bá hộ Phú và bà hai sang thăm. Tuy hai bên gia đình có thể nói là chẳng còn hôn ước của hai đứa con ràng buộc nhưng vốn hai nhà vẫn là bạn, vậy nên hai người vẫn nói chuyện với nhau bình thường chứ chẳng ngại ngùng gì.
Diệp sau ba ngày ngủ li bì cũng tỉnh dậy. Lúc tỉnh, điều đầu tiên cô quan tâm chính là Linh.
“Linh sao rồi? Em ấy có sao không?”
Liên thấy tiểu thư đã tỉnh thì mếu máo, nhưng khi nghe hỏi về Linh thì cô bé nhíu mày đáp: “Cô ấy đã khỏe sau hai ngày bị ốm rồi nên chị đừng lo lắng cho cô ấy! Ngược lại, người cần được lo lắng phải là tiểu thư đó.”
Diệp khi này mới thấy chóng mặt nên vội nằm xuống, Liên đỡ tiểu thư của mình nằm xuống rồi cũng ngồi bên cạnh, làu bàu: “Tại cái người tên Linh đó mà hôn ước của tiểu thư với cậu hai bị hủy mất rồi, tại sao cậu hai lại như vậy cơ chứ…”
Đang mệt mỏi vì vẫn còn sốt thì Diệp ngạc nhiên khi nghe Liên nói hôn ước đã bị hủy. Diệp nhìn Liên rồi ấp úng hỏi: “Cái gì? Em nói cái gì? Hôn ước… bị hủy rồi!?”
“Dạ! Đúng rồi đó ạ.”
Nghe được khẳng định, Diệp bỗng dưng bật cười lớn khiến Liên giật thót người một cái. Đoạn Diệp nói: “Ha ha ha, chị luôn muốn hôn ước của chị với cậu hai bị hủy đó Liên à! Em đừng trách Linh, tại vì chị luôn muốn, may mà đã hủy thành công!”
Còn điều gì đối với Diệp vui hơn lúc này nữa đâu? Sống rồi! Ha ha ha! Diệp sẽ không chết! Được rồi, cuộc sống sau này của Diệp, Diệp sẽ từ từ tận hưởng! Tuyệt vời quá đi mất. Thế nhưng Diệp cứ vui vẻ cười khúc khích như vậy mà nào biết cốt truyện đã bị cô làm rối tung lên, tuyến nhân vật chính bị đổi thành nhân vật phụ, còn nhân vật phụ thì lại trở thành nhân vật chính, mọi chuyện sắp tới đây có chết Diệp cũng sẽ chẳng bao giờ có thể nghĩ đến.
oOo
Sau đó một tháng, Diệp hay tin cậu hai lấy Thanh Diệu làm vợ cả. Diệp cảm thấy hơi bất ngờ nhưng cũng biết rằng do bản thân không gả cho cậu Quang nên mới như thế, mợ Diệu bây giờ sẽ là vợ cả, chứ không còn là vợ hai như trong tiểu thuyết gốc nữa. Cậu Quang cưới Diệu xong thì khoảng nửa năm sau, Linh cũng chính thức trở thành vợ của cậu Quang và bắt đầu được gọi là mợ Linh, có một người hầu đi theo bên cạnh tên là An Nhi.
Mợ Diệu tính cách vẫn giống hệt như trong tiểu thuyết, đanh đá chua ngoa, suốt ngày bắt nạt mợ Linh. Thế nhưng giờ không phải lúc nào Linh cũng được bảo vệ như trong tiểu thuyết vì mợ Diệp của cậu hai không hề xuất hiện. Vậy nên Linh luôn phải gồng người chịu đựng mỗi khi bị bắt nạt.
Nhưng mà có một điều khá là lạ. Vì theo như trong tiểu thuyết, cậu Minh thích Linh nên khi nghe anh trai mình cưới Linh thì cậu Minh đã bỏ đi nơi khác. Mãi cho đến khi nghe tin Linh bị mợ Diệp hại sảy thai thì mới tức giận mà quay về hành hạ mợ Diệp. Ấy vậy mà bây giờ cậu Minh lại có vẻ rất là ủng hộ anh trai của mình trong việc cưới Linh, lại còn không bỏ đi! Điều đó làm Diệp thấy lạ vô cùng nhưng sau đó cũng bỏ qua và chẳng quan tâm đến nữa.
Diệp lâu lâu sẽ đến nhà họ Hoàng chơi cùng với Linh, mỗi lần Diệp đến đều sẽ được nhà họ tiếp đãi vô cùng chu đáo. Mợ Diệu mỗi lần thấy Diệp qua chơi đều mỉa mai vì Diệp không được gả vào đây nhưng tất nhiên Diệp không để tâm mà chỉ cười khẩy.
Cho đến hiện tại cũng là hơn ba tháng kể từ lúc Linh được gả vào nhà của cậu Quang. Hôm nay là một ngày rất đẹp trời, Diệp có hẹn sang nhà họ Hoàng chơi với Linh. Lúc đến nơi đã được gia nhân ra đón, nhưng Diệp từ chối vì muốn tự bản thân mình đi vào, thế là người đó cũng đành rời đi.
Khi đi gần đến chỗ sân có cái phản bằng gỗ mà Diệp với Linh thường hay ngồi nói chuyện thì Diệp thấy hình ảnh Linh đang bê một thau nước đem đi đổ thì thấy hơi bất ngờ. Vì dù sao bây giờ Linh cũng đã là mợ Linh thì tại sao phải làm mấy công việc này? Lúc vẫn còn đang khó hiểu thì Diệp thấy mợ Diệu từ trong nhà bước ra, đay nghiến:
“Mày nên nhớ mày chỉ là vợ lẽ, còn tao mới là chính thê hiểu chưa? Mày đừng có mà suốt ngày tỏ vẻ bản thân mềm mỏng, yếu đuối! Dù sao thì một đứa nhà nghèo như mày chỉ may mắn mới được cưới về nhà họ Hoàng này thôi nghe chưa? Thầy mẹ mày đúng là sướng thật, sinh ra được đứa con đi quyến rũ đàn ông để được gả vào nhà giàu!”
Đối với Linh, người ta có thể nói như nào về Linh cũng được nhưng người đó không được phép nói động đến thầy mẹ của cô ấy, vậy nên Linh trả lời: “Mợ Diệu, mợ nói gì em thì em cũng đều chấp nhận được… nhưng mợ không được phép nói thầy mẹ em như vậy!”
Mợ Diệu chẳng nói chẳng rằng mà giơ tay tát Linh một cái rồi quát: “Mày còn dám trả treo!?”
Đã nhìn hết nổi, Diệp phóng cái vèo đến chắn trước mặt Linh rồi quát lớn: “Này mợ Diệu!? Mắc gì mợ cứ kiếm chuyện với mợ Linh hoài vậy hả? Mợ nghĩ mợ cứ lấy lý do chính thất dạy dỗ thê thiếp của chồng như vậy rồi ra tay đánh người vô lý mà được hay sao?”
Mợ Diệu thấy Diệp thì lại càng khó chịu, cười khẩy: “Người bị từ chối lấy về như cô thì không có cái quyền gì nói ở đây hết!”
Nhà mợ Diệu ở biển hay sao mà cứ thích đem chuyện ra khơi vậy nhỉ? Được, nếu mợ đã thích thì Diệp sẽ chiều. Diệp cười khẩy: “Tôi mà để bị từ chối á? Ha ha ha, nực cười! Mợ Diệu ơi là mợ Diệu… cái danh chính thất mà mợ thường xưng là của tôi nhường cho mợ đó!”
Diệp nói xong thì cũng biết vừa rồi bản thân nói cũng có chút quá đáng, thế nhưng người khơi chuyện trước là mợ Diệu nên Diệp cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi cười hì hì trêu chọc. Mợ Diệu bị chọc đến chỗ ngứa thì tức điên lên, đợi Diệp chẳng chú ý thì mợ Diệu đã tát một cái thật mạnh vào mặt của Diệp khiến cô suýt ngã. Diệp ngơ ra chút, chắc có lẽ sống với thân phận tiểu thư mãi rồi quen nên sau đó Diệp bắt đầu òa lên khóc nức nở vì bị đánh.
Linh lần đầu thấy Diệp khóc nức nở như vậy thì cũng lo lắng vì nghĩ chắc hẳn chị phải rất đau mới khóc to, còn mợ Diệu thì nghệch mặt ra nhìn khi thấy Diệp khóc như con nít như vậy. Cũng là lúc này cậu Minh và cậu Quang cũng đi đến, hóa ra là họ vừa từ chỗ làm việc về thì nghe ở đây có tiếng ồn ào nên đi sang xem. Nào ngờ khi sang đến nơi lại thấy Diệp đang khóc nức nở.
Cậu Minh thấy Diệp khóc to như vậy cũng vội chạy lại xem có chuyện gì, Diệp thấy cậu Minh đến thì cũng nắm áo cậu Minh, vừa dụi mắt vừa thút thít. Cậu Minh muốn nhìn mặt Diệp nên dùng tay nhẹ nhàng nâng mặt cô lên thì thấy một bên má của Diệp đã đỏ ửng.
“Cô sao vậy?” Cậu Minh lo lắng hỏi.
Được hỏi đến nên Diệp cũng thôi dụi mắt mà nhìn thẳng vào mắt cậu Minh, hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài xuống má, chạm vào tay của anh. Thấy vẻ mặt lo lắng đó của anh ta, Diệp cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nói:
“Nãy tôi thấy mợ Diệu đay nghiến mợ Linh, còn tát mợ ấy một cái, tôi thấy bất bình nên có ra bênh thì bị mợ Diệu nhắc về việc tôi không được cậu hai cưới về, tôi cũng vì tức nên mới lỡ đáp lời… ai ngờ…” Nói đến đó Diệp không nói nữa mà im lặng, lại tiếp tục thút thít.
Hết chương 8.