Cùng anh băng qua đại dương - Chương 18
Cuốn nhật ký tới đây là kết thúc. Cuộc đời ba tôi cũng kết thúc nhưng ba chấm kia như muốn nói rằng mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết. Tôi vẫn còn nhiệm vụ là đem ba rương ‘châu báu’ trở về quê hương. Nhưng trước hết hãy cho phép tôi khóc thương người cha quá cố của mình.
Thế Bảo vòng tay ôm tôi, để tôi nức nở trên vai anh. Dù ba không cho tôi vật chất đủ đầy nhưng ông đã dạy tôi cách sống. Những rương kho báu làm sao sánh bằng tình cảm gia đình. Nhưng việc ông ra đi trong cô đơn thế này làm cho tiếng khóc của tôi như rơi xuống vực thẳm, chỉ còn nỗi buồn bủa vây tâm hồn. Thế Bảo không nói gì, lặng lẽ vỗ nhẹ lưng tôi. Cái ôm trong lúc này là đủ.
Một lúc sau, khi đã nguôi ngoai, tôi đi loanh quanh con tàu cũ, tìm thứ để bỏ hài cốt của ba vào. Sau đó tôi cùng Thế Bảo đem những chiếc rương hạt giống lên chiếc thuyền buồm nằm lặng im một góc. Thế Bảo sửa lại cột buồm, dụng cụ có sẵn trong phòng kho. Chủ nhân của chiếc thuyền này đã chuẩn bị sẵn để đề phòng trường hợp xấu xảy ra khi còn đánh cá.
Thế Bảo đẩy thuyền ra biển. Gió nhẹ, con thuyền trôi chầm chậm. Những đám mây trắng muốt tạo nên khoảng thời gian vui vẻ trên bầu trời trong xanh của đại dương, gió là người bạn đồng hành và là người cổ vũ của chúng.
Tôi đứng trước mũi thuyền, nhìn đường chân trời xa xăm. Cuộc tương phùng này không có dấu vết của niềm vui, chỉ có nỗi đau khắc sâu trong tâm khảm. Hành trình tìm ba đã kết thúc với những cảm xúc bi thương nhưng ba mẹ tôi đã được đoàn tụ.
Ba, mẹ, nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của ba mẹ dẫu cho được sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó đi chăng nữa. Mắt tôi nhạt nhòa.
Một bóng người xuất hiện bên cạnh tôi. Tôi nghe anh bộc bạch. “Người chết thực sự chết khi chúng ta không còn nhớ về họ nữa. Đối với anh, ba mẹ anh vẫn còn sống, ở đây.” Anh để tay lên trái tim mình, lặng im một chút rồi quay sang tôi. “Em cứ nghĩ ba mẹ em đang sống ở một thế giới mà chúng ta không nhìn thấy được. Như vậy sẽ làm em vơi bớt nỗi đau.”
Tôi xúc động, chạm nhẹ vào cánh tay anh. “Thế Bảo, cảm ơn anh vì tất cả. Anh đã giúp đỡ em rất nhiều. Nếu không có anh, có lẽ cuộc đời em đã chết. Em rất cảm kích.”
Thế Bảo xoa đầu tôi, cười dịu dàng. “Đừng có nói mấy lời ngốc nghếch đó. Em cũng đã giúp anh.”
“Em giúp anh chuyện gì?”
“Mang niềm vui đến cho thế giới của anh.” Thế Bảo vừa nói vừa nháy mắt với tôi khiến tôi đỏ bừng mặt, cúi gằm.
Đột nhiên, một tiếng động mạnh cất lên khiến tôi và Thế Bảo ngã nhào về phía trước. Con thuyền lắc lư nhẹ rồi dừng hẳn. Tôi quay đầu ra sau thấy con tàu nặng nề, cồng kềnh của Chánh Uy đứng chắn ngang, không cho thuyền tôi di chuyển. Tại sao hắn lại ở đây? Hắn theo dõi chúng tôi sao? Điều lạ là chỉ có mình hắn, không có bất kỳ thủy thủ nào khác. Tôi nhìn sang Thế Bảo, thấy lông mày anh nhíu chặt.
Chánh Uy để một chân lên thành thuyền, cười đắc thắng. Rồi hắn nhảy xuống chiếc thuyền buồm của tôi.
Tôi tiến lên một bước, giọng gắt gỏng. “Nếu ông đến đây để bắt tôi thì tôi nói cho ông biết. Vô dụng thôi.”
“Tôi đến đây không phải để bắt cô nhưng tôi muốn cướp một thứ từ cô.” Chánh Uy đảo mắt.
Tôi nhìn theo ánh mắt của hắn, mới biết hắn đang dòm ngó ba chiếc rương hạt giống mà tôi để dưới sàn thuyền.
Hoá ra hắn theo dõi tôi mấy ngày qua là vì chuyện này. Tôi thầm cười nhạo con người ngu ngốc kia. Chỉ có trẻ con mới tin rằng trên đời này thật sự tồn tại kho báu. Và điều này cũng lý giải cho chuyện vì sao hắn không dẫn theo đàn em vì hắn sợ phải chia cho bọn họ. Hắn không những tham lam mà còn bủn xỉn. Nếu thế thì, tôi sẽ chơi với hắn đến cùng như ba tôi đã làm.
Tôi bước đến, chắn trước mặt ba rương ‘kho báu’, dang hai tay ra. “Đây là kho báu của ba tôi, ông không có quyền mang nó đi. Ông không có tư cách. Đồ tham lam, ích kỷ.”
Tôi hét vào mặt Chánh Uy nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt nhơn nhơn tự đắc càng khiến cho đối phương thêm phát ghét.
Chánh Uy cười nhếch mép. “Ai mới là kẻ tham lam ngoài ba cô? Rõ ràng là hắn đã tìm được kho báu nhưng lại không chia cho anh em mà bỏ trốn, hưởng thụ một mình. Hắn là kẻ đáng chết.” Chánh Uy quay đầu tứ phía. “Nhưng giờ ba cô đâu? Hắn trốn ở đâu rồi? Sao hắn lại có thể vứt bỏ ba rương kho báu cùng con gái mình ở đây vậy? Hay hắn bị cá mập ăn thịt rồi?”
“Ông im đi. Ông không được nói xấu người ba quá cố của tôi.” Tôi siết chặt tay.
“Cái gì? Người ba quá cố?” Chánh Uy hơi nhíu mày rồi hắn ngửa mặt cười to. “Tôi đã nói rồi mà, hắn là kẻ đáng chết. Cuối cùng hắn cũng có ngày hôm nay.”
Chánh Uy chép miệng, giả vờ tỏ vẻ đau thương. “Nếu như hắn chịu san sẻ kho báu mà hắn tìm được thì đâu đến nỗi.”
Thế Bảo cười khẩy. “Ông lớn ngần này tuổi rồi mà vẫn tin vào chuyện kho báu tồn tại sao? Ông đúng là ngu ngốc đến mức tôi không tưởng tượng nổi.”
Chánh Uy cáu gắt vì bị sỉ nhục, hắn chỉ thẳng mặt Thế Bảo. “Im đi, nhóc con. Đừng chĩa mồm vào chuyện của tao. Đợi tao lấy xong những thứ tao muốn, tao sẽ xử lý mày sau.”
Hắn đẩy tôi qua một bên. Nếu không có Thế Bảo đỡ lấy thì có lẽ mặt tôi đã đập xuống sàn. Tiếp theo, tôi nghe thấy giọng của gã Chánh Uy rít lên. Ba chiếc rương đã được mở nắp.
“Không phải là kho báu. Tại sao lại thế này? Khốn kiếp.”
Tôi cười thỏa mãn khi thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Chánh Uy quay đầu lại, vô cùng giận dữ.
Tôi nhếch môi. “Từ đầu tới cuối chẳng có kho báu nào cả. Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào điều đó. Ông bị ba tôi chơi xỏ suốt thời gian qua mà không hề hay biết. Nếu như lúc đó ông lý trí thì ông sẽ không phẫn nộ như bây giờ. Ông không những tham lam mà còn ngu xuẩn.”
Chánh Uy hét lên điên cuồng vì quá tức giận.
“Ba tôi nói kho báu quý nhất trên đời là tình yêu. Là tình cảm mà ba tôi dành cho mẹ tôi, là tình thương của ông ấy dành cho tôi. Cho dù biết mình sẽ chết nhưng đến phút cuối, ông ấy vẫn nghĩ đến gia đình.”
“Nhảm nhí.”
“Người không có trái tim như ông thì hiểu cái quái gì. Bây giờ thì tôi đã biết tại sao mẹ tôi lại không chọn ông. Vốn dĩ ông không hề biết tình yêu là gì. Ông chỉ muốn chiếm hữu mà thôi.”
“Cô bé à, cô nói nhiều thật đấy.” Hắn ngoáy lỗ tai rồi nghiến răng. “Nói mau, có phải cô đã cất giấu kho báu đi rồi không? Cô cũng xảo quyệt như ba cô vậy.”
“Mọi chuyện đã rõ như ban ngày, vậy mà ông còn không tin?” Thế Bảo chế giễu.
Chánh Uy bứt tóc mình, khuỵu một gối xuống, dùng nắm đấm đấm xuống sàn. Hai con mắt hắn như hai ngọn núi lửa đỏ ngầu. Nhìn hắn căm phẫn, tôi hơi sợ hãi. Nhưng bàn tay của Thế Bảo đặt lên eo tôi khiến tôi bình tĩnh lại.
“Tất cả đã kết thúc rồi. Hãy để tôi yên đi.” Tôi cứng rắn, nói.
“Để cô yên sao?” Chánh Uy đứng dậy, đột nhiên phá lên cười. Lẽ nào sự thật này khiến hắn không chịu nổi mà hoá điên chăng? “Ba cô chơi xỏ tôi suốt thời gian qua, hắn chết là đáng nhưng điều đó cũng không khiến tôi nuốt trôi cục tức này. Cô bảo xem làm sao tôi có thể để cô yên, làm sao tôi có thể thảnh thơi được đây?”
Chánh Uy chậm rãi bước về phía tôi và Thế Bảo. Tôi vô thức lùi lại, hoảng sợ khi nhìn thấy vẻ mặt nham hiểm của hắn. Thế Bảo vọt lên, đứng trước mặt tôi, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào nếu Chánh Uy động thủ.
“Nhã Thụy, cô thật sự rất giống mẹ cô.” Hắn liếm môi nói.
Tôi rùng mình, lắp bắp sau lưng Thế Bảo. “Ông… ông tính làm gì?”
“Ba cô đã cướp đi người phụ nữ của tôi, tôi phải lấy lại thứ gì đó từ tay hắn chứ.”
“Ba tôi không cướp của ai hết. Họ tự nguyện đến với nhau.”
Chánh Uy phun nước bọt, tỏ ý chế giễu lời nói của tôi rồi hắn sấn tới, đẩy Thế Bảo qua chỗ khác để bắt tôi nhưng Thế Bảo chiến đấu với hắn. Chẳng mấy chốc anh đã bị hắn đánh gục, ôm bụng nằm lăn lộn dưới sàn, rên rỉ đau đớn. Làm sao chúng tôi có đủ kinh nghiệm và sức lực để chống lại kẻ sành sỏi mùi đời như hắn?
“Thế Bảo.” Tôi gọi, định chạy tới chỗ anh thì bị Chánh Uy giữ chặt lấy cổ tay. “Bỏ tôi ra.” Tôi cố vùng vẫy nhưng vô ích.
Hắn vừa lôi tôi đến con tàu của hắn vừa nói. “Tôi không có được mẹ cô thì tôi sẽ bắt cô về hầu hạ cho tôi cả đời. Những gì mẹ cô nợ tôi, cô phải là người trả.”
“Mẹ tôi không nợ ông cái gì cả. Ông bị điên rồi. Thả tôi ra.” Tôi đưa tay còn lại ra nắm lấy những thứ có thể nắm được để giữ mình lại.
Thế Bảo lồm cồm bò dậy nhưng chưa kịp nhấc chân, Chánh Uy rút súng giắt ở lưng quần ra bắn vào đầu gối anh. Hành động của hắn nhanh, gọn và chuẩn xác khiến Thế Bảo không kịp phản ứng. Anh khuỵu một chân xuống, hét lên đau đớn. Máu tươi chảy ra ướt một mảng ở đầu gối.
“Thế Bảo.” Nhìn anh đau đớn như vậy, lòng tôi như có bão giông.
Chánh Uy chĩa súng về phía Thế Bảo, đe doạ. “Đừng xen vào chuyện của tao nếu mày không muốn có kết cục như ba mày.”
Thế Bảo cố gượng dậy, ánh mắt đầy căm phẫn. “Rốt cuộc ba tôi đã làm gì sai, tại sao ông lại giết ông ấy? “
“Bởi vì hắn không cho tao thứ tao cần.”
“Chẳng lẽ cả đời ông phải đi cướp vợ người khác như vậy sao?” Thế Bảo siết chặt nắm đấm, gắt gỏng hét to.
Tôi chưa bao giờ thấy Thế Bảo tức giận như lúc này. Anh vốn dịu dàng và điềm tĩnh. Chính vì cái chết oan uổng của ba mẹ đã khiến cơn thịnh nộ trong anh trở thành cơn giận âm ỉ lạnh lẽo bị kìm nén, những gì lẽ ra đã qua rồi nay nhanh chóng trở thành vị đắng còn sót lại.
“Những gì tao muốn, tao nhất định phải có được bằng mọi giá.” Rồi Chánh Uy quay sang tôi. “Nếu cô muốn nó sống thì hãy đi theo tôi.”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Thế Bảo vừa cất giọng vừa cố đứng vững. “Tôi sẽ không để ông đưa Nhã Thụy đi đâu cả.” Dứt lời, anh lao vào Chánh Uy mặc kệ cái chân bị thương của mình.
Tôi lùi lại, nhìn họ giằng co nhau. Gió bất chợt nổi lên, đẩy con thuyền trôi về phía trước, hòa vào những con sóng vui vẻ, hướng về phía mặt trời giữa lúc mọc và lặn. Xung quanh có vẻ yên ả nhưng trên thuyền lại xảy ra trận ẩu đả của Thế Bảo và Chánh Uy. Hai người bọn họ vẫn không ngừng giằng lấy khẩu súng khiến nó bị hất lên không trung rồi rơi tõm xuống biển. Trượt chân, Chánh Uy rơi ra khỏi thuyền. Nhưng trước khi rớt xuống làn nước trong vắt, hắn túm lấy áo Thế Bảo khiến anh ngã xuống theo. Tôi chạy nhanh tới, bắt kịp tay anh. Chánh Uy lúc này đang bấu chặt chân Thế Bảo làm tôi không thể kéo anh lên thuyền được, chỉ có thể giữ chặt tay anh.
Con thuyền vẫn lướt đi. Không có ai điều khiển bánh lái, nó trôi tự do, chao nghiêng giữa biển khơi. Giai điệu của gió vênh vang nhẹ nhàng, như mang lại niềm hy vong trong cơn hỗn loạn. Tay Thế Bảo hơi tuột khỏi tay tôi nhưng tôi vẫn cố hết sức để ghì chặt dù sức lực của tôi ngày một yếu đi.
“Thả chân anh ấy ra.” Tôi hét về phía Chánh Uy.
Hắn đưa tay vuốt mặt, cười lớn. “Đừng hòng, tôi sẽ chết cùng thằng nhóc này.”
“Tại sao? Ông muốn chết thì chết một mình đi.”
“Tôi sẽ cho cô trải qua cảm giác mất đi người mình yêu thương là như thế nào.”
Tôi vốn cứ nghĩ Chánh Uy chỉ xem tình yêu là thú vui lúc cần nhưng qua câu nói của hắn, tôi mới nhận ra hắn yêu mẹ tôi mù quáng đến mức làm ra tất cả những điều này.
Lúc bấy giờ, Thế Bảo mới chậm rãi lên tiếng. “Nhã Thụy, em buông tay ra đi nếu không, em sẽ rơi khỏi thuyền đấy.”
Con thuyền sắp nghiêng, do sức nặng chỉ dồn về một phía. Chúng tôi đang ở giữa biển, dù Thế Bảo có bơi được nhưng anh đang bị thương, chắc chắn sẽ không đủ sức để bơi vào bờ.
Tôi lắc đầu, nước mắt trào ra từ trong hốc mắt. “Em sẽ không buông tay đâu. Nếu muốn chết, chúng ta hãy cùng chết.”
“Đừng có ngốc như thế. Em đã quên những gì ba em đã viết trong nhật ký rồi sao? Nếu em chết đi, ai sẽ là người thực hiện lời hứa của ông ấy, ai sẽ thực hiện tâm nguyện cho mẹ em? Đừng để bao công sức và cái chết của ba em là vô nghĩa.” Thế Bảo dịu giọng thuyết phục tôi nhưng dù anh có nói gì, tôi cũng nhất quyết không buông tay.
“Nhưng em không muốn anh chết. Anh từng nói không để em một mình kia mà. Thật ra em có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn làm cùng anh. Khoảng thời gian vừa qua, tim em ngừng đập nhưng em vẫn sống. Anh có biết tại sao không? Vì đôi mắt anh cho em không khí để thở.”
Nếu hôm nay không thể níu lấy anh, tôi nguyện sẽ đi cùng anh. Tôi tin rằng ba mẹ trên thiên đường sẽ không oán giận với sự lựa chọn của tôi.
Tôi gặp Thế Bảo trong những ngày tháng tối tăm của cuộc đời mình nhưng chúng tôi đã có những kí ức tuyệt vời, kí ức chữa lành vết thương cả thể xác lẫn tâm hồn. Sự tiếp xúc, gần gũi khiến tình yêu nảy nở giữa hai trái tim cô đơn. Vì vậy, tôi không muốn từ bỏ tình yêu ấy, thứ tình cảm ngọt ngào tỏa ánh sáng dịu dàng.
Thế Bảo ôm một bên mặt tôi, tựa vào trán tôi. “Nhã Thụy, anh rất muốn ở bên em nhưng… dường như anh không còn sức nữa…”
Tôi có thể cảm nhận được anh đang dần kiệt sức.