Cuộc phiêu lưu của những hạt mưa - Chương 2 Sự khởi đầu
Sáng hôm sau.
“Nhanh lên, anh Minh Vũ.”
Lệ Vũ chạy xuống đồi để đến cái ao với tâm trạng phấn khởi, nó vẫy tay gọi Minh Vũ vì cậu chậm chạp quá. Nó đã mặc sẵn bộ đồ tắm màu hồng rực rỡ, đội chiếc mũ rơm khổng lồ mà nó mượn của mẹ. Minh Vũ bất chấp chính mình cười toe toét, sự nhiệt tình của cô em gái kế nhanh chóng thu hút cậu.
Minh Vũ chạy bộ để đuổi kịp nó, cẩn thận không làm rung hộp cơm mà cậu mang theo trong chiếc giỏ dã ngoại. Cuối cùng khi cậu đến được cái ao, Lệ Vũ đã thay giày thể thao bằng giày đi nước và nhảy xuống vùng nước nông.
Minh Vũ đặt bữa trưa mà ba cậu đã chuẩn bị xuống, trải tấm bạt lên cỏ. Cậu lấy một chiếc bánh nướng xốp việt quất từ trong túi áo ra, ngồi xuống một tảng đá lớn vừa ăn vừa quan sát Lệ Vũ. Minh Vũ cởi giày và tất, thả chân xuống làn nước mát dịu nhưng rồi thu chân lại ngay.
“Nước lạnh quá.” Minh Vũ ôm đôi chân lạnh cóng của mình vào sát người, xoa mạnh các ngón chân để làm ấm chúng.
“Nhưng khung cảnh đẹp.” Lệ Vũ vui vẻ trả lời trước khi lại ngâm mình trong làn nước lạnh giá.
“Em không thấy lạnh à?” Minh Vũ lẩm bẩm. “Ngón chân cái của anh sẽ tím tái lên cho mà xem.”
“Không lạnh đến mức ấy đâu.”
“Quá lạnh đối với anh.”
Lệ Vũ nhún vai. “Tùy anh thôi.” Nó lại lặn ngụp xuống phía dưới.
Minh Vũ bật ra một tiếng cười ngắn. Cậu lôi cuốn sách của mình ra khỏi chiếc túi nhỏ và tiếp tục đọc chương tiếp theo. Cậu thích những câu chuyện phiêu lưu nhiều như Lệ Vũ, mặc dù cậu có xu hướng thích sách cướp biển hơn truyện cổ tích. Ông Minh Tân đã đọc Đảo châu báu cho cậu nghe mỗi tối khi cậu còn nhỏ.
“Anh Minh Vũ.” Lệ Vũ đột nhiên kêu lên.
“Gì thế?”
Minh Vũ nhảy dựng lên, loạng choạng đứng dậy, suýt rơi xuống ao vì vội vàng. Cậu lao tới mép nước, nhẹ nhõm khi thấy cô em gái không gặp nguy hiểm gì.
Thay vào đó, nó đang kiễng chân trong nước, một cánh tay giơ lên, nắm chặt một vật nhỏ sáng bóng trong tay.
“Anh xem em tìm thấy gì nè.”
Minh Vũ nheo mắt, hy vọng nó không nhặt phải thứ gì gỉ sét hay sắc nhọn. “Em ném lên đây.”
Lệ Vũ ném vật đó cho cậu, nhưng cậu bắt trượt, rớt xuống cỏ. Cậu vội vàng đi tới nhặt lên.
Đó là một chiếc nhẫn bạc nhỏ, có bề mặt phẳng, được chạm khắc tinh xảo ở phía trên, nơi thường gắn một viên ngọc.
“Thật là kỳ lạ khi tìm thấy chiếc nhẫn này.” Minh Vũ thì thầm một mình. “Không biết tại sao nó lại ở đây nhỉ?”
Chiếc nhẫn dày nhưng vẫn có kích thước khá nhỏ. Nó được làm bằng bạc, hoặc ít nhất là mạ bạc, được cất giữ hoàn hảo và không bị hoen ố dù đã nằm dưới đáy ao bao lâu, ai biết được. Phần khắc phẳng phía trên được bao phủ bởi các ký hiệu kết hợp với nhau tạo thành một loại biểu tượng nào đó.
Minh Vũ lật chiếc nhẫn qua lại trên tay, vẫn mang theo cảm giác rằng mình đã gặp phải điều gì đó quan trọng, mặc dù cậu không thể hiểu tại sao lại như vậy. Cậu không thể tưởng tượng được tại sao lại có người bất cẩn đến mức đánh rơi chiếc nhẫn xuống ao. Hình như nó rất đắt tiền.
Cậu nhét chiếc nhẫn vào túi quần, sau khi về nhà cậu sẽ kiểm tra các đồ vật cũ của gia đình để xem có tìm ra manh mối gì không. Có lẽ nó thuộc về một hiệp sĩ nào đó, hoặc của một tên cướp biển.
Lệ Vũ lên bờ, run rẩy vì lạnh. Minh Vũ quấn chiếc khăn tắm quanh người nó một cách bảo vệ, sau đó hai anh em ngồi xuống ăn bữa trưa đóng hộp.
“Anh không làm mất chiếc nhẫn chứ?”
“Không.” Minh Vũ đưa lại chiếc nhẫn cho nó. “Anh tự hỏi sao nó lại ở đây.”
“Thật kỳ lạ.” Lệ Vũ đeo nhẫn vào ngón trỏ, chiêm ngưỡng cách nó lấp lánh dưới ánh nắng. Chiếc nhẫn đủ sáng bóng để có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính Lệ Vũ. “Lúc đầu em nghĩ đó là một tảng đá, một mảnh thủy tinh hay thứ gì đó. Không biết biểu tượng trên đó có ý nghĩa gì.”
“Anh nghĩ đó là một cái mào. Có lẽ nó thuộc về chủ trước của ngôi nhà.”
“Có lẽ vậy.” Lệ Vũ nhún vai. “Không giải thích được tại sao nó lại ở dưới đáy ao.”
“Đúng vậy. Thôi chúng ta về nhà đi. Chắc em lạnh lắm, trời bắt đầu nhiều mây rồi.”
“Em muốn xem qua chiếc hộp đó. Chúng ta có thể tìm thấy nhiều thứ thú vị và kỳ lạ hơn.”
Minh Vũ cười lớn. “Chắc chắn rồi.”
****
Trở lại phòng của Lệ Vũ, hai anh em ngồi ở hai bên, chiếc hộp đặt trên tấm thảm cạnh cửa sổ. Lệ Vũ là người mở nắp chiếc hộp gỗ nặng rồi nhìn vào bên trong.
“Ồ tuyệt.”
Chúng bắt đầu lục lọi chiếc hộp, lôi ra những thứ có ở bên trong: một máy chơi game cũ trông như đã không được chơi từ lâu, những câu đố ghép hình về khung cảnh bên bờ biển và các loại động vật, những cuốn sách với những trang ô chữ đã hoàn thành một nửa và những trang ố vàng, sách cổ điển dành cho trẻ em dạng bìa cứng, những cuốn tiểu thuyết trinh thám ấn tượng được viết bởi một tác giả mà cả hai đều chưa từng nghe qua. Kho báu bị chôn vùi, đại loại thế.
Lệ Vũ mở bộ sưu tập Peter Pan trong khi Minh Vũ tiếp tục lục lọi chiếc hộp. Sau sự ngạc nhiên đầu tiên, nội dung thực sự của chiếc hộp có chút khác lạ, và cậu lo lắng khi tìm thấy một thứ thú vị bên dưới tất cả những món đồ chơi cổ.
Lúc đầu không có gì lộ ra cả, nhưng chẳng bao lâu Minh Vũ tìm thấy một cuốn nhật ký bìa da được nhét ở đáy hộp, như thể người chủ cũ của nó đã quên nó từng tồn tại.
Minh Vũ lôi quyển nhật ký ra khỏi tất cả những thứ vụn vặt, mở trang đầu tiên, trên đó là một bản đồ vẽ tay rất chi tiết, tỉ mỉ bằng mực xanh đậm. Minh Vũ quan sát một cách thích thú, dùng đầu móng tay vẽ những đường nét trên tờ giấy dày. Nó không giống bất kỳ bản đồ nào cậu từng thấy ở trường học trước đây. Ở mặt sau có dòng chữ viết in nghiêng rõ ràng:
Vùng đất thuộc về Vương quốc Hoa Hồng.
Có lẽ đây là một cuốn truyện? Tác giả có thể đã tạo ra địa điểm và vẽ một bản đồ phù hợp với nội dung truyện. Nếu đúng thì tại sao nó lại không được xuất bản?
Minh Vũ lật trang tiếp theo để xem thêm, nhưng nét chữ trong phần còn lại của cuốn nhật ký chật chội và nhỏ xíu, đầy những vòng lặp và hoa mỹ không cần thiết đến mức không thể đọc được. Cậu không thể hiểu được dù chỉ một từ. Minh Vũ lật hết trang này đến trang khác vì rõ ràng là cậu không đọc được bất kỳ trang nào trong số đó, cho đến khi cậu nhìn thấy một bức vẽ ở gần cuối của cuốn nhật ký.
Nó dường như là bản phác thảo của căn phòng lớn trong tòa lâu đài, một người phụ nữ trẻ xinh đẹp ngồi trên ngai vàng ở trung tâm. Áo choàng của cô dài đến mức chạm sàn, cô đội một chiếc vương miện cầu kỳ trên đầu. Điều kỳ lạ nhất là chiếc cánh to lớn nhưng tinh tế xuất hiện ở phía sau ngai vàng. Chiếc cánh được làm từ những bông hồng gộp lại.
Đôi cánh hoa hồng, Minh Vũ nghĩ.
Tất cả các trang sau bản vẽ đó đều để trống. Khi nhìn nó, cẩn thận ghi lại từng chi tiết nhỏ, Minh Vũ càng trở nên say mê hơn. Người họa sĩ, dù họ là ai, đều rất tài năng, mọi thứ trong bức vẽ trông thật như thể đó là một bức ảnh. Minh Vũ luôn thích vẽ, nhưng cậu biết mình không bao giờ có thể tạo ra được thứ gì như thế này.
Sau vài phút nữa, cậu nghe thấy những giọng nói đang tranh luận với nhau bằng những âm điệu nhẹ nhàng, lặng lẽ ngay bên ngoài khung bức vẽ, vừa đủ để nghe thấy tiếng vỗ cánh của vị hoàng hậu trẻ tuổi.
Minh Vũ chớp mắt, lắc đầu.
Cậu lật lại cuốn nhật ký, chiêm ngưỡng những bức vẽ mà cậu đã quá thiếu kiên nhẫn để chú ý đến trước đó. Chúng chủ yếu là những phong cảnh có vẻ ngoài kỳ lạ xen lẫn với một vài bức chân dung khác của nữ hoàng, đôi khi được tưởng tượng lại như một đứa trẻ chạy chân trần ngoài trời dưới ánh nắng, những bức khác là một thanh niên nghiêm túc ngồi tại bàn làm việc của cô đang nhìn chăm chú vào một mảnh giấy da. Minh Vũ không thể không tự hỏi một lần nữa ai đã vẽ chúng và người phụ nữ trong các bức vẽ hiện đang ở đâu.
Cậu chìm đắm trong suy nghĩ nhưng khi xem lại cuốn nhật ký, một hình ảnh nào đó đã thu hút sự chú ý của cậu.
“Đây là…”
Cậu lục túi quần jean của mình để so sánh nó với hình ảnh phản chiếu của nó và nhận ra rằng suy đoán đầu tiên của cậu đã đúng: bản phác thảo bên trong cuốn nhật ký là hình vẽ chính xác của chiếc nhẫn mà Lệ Vũ đã tìm thấy.
“Lệ Vũ, em xem cái này đi…”
Nhưng Lệ Vũ đang nhìn sang hướng khác, về phía cửa sổ đang mở. “Anh Minh Vũ, nhìn kìa.”
Điều kỳ lạ nhất vừa xảy ra. Một con chim ruồi bay qua cửa sổ đang mở và đậu trên nóc tủ sách. Cả hai đứa trẻ nhìn nhau rồi nhìn con chim đó, hoàn toàn ngơ ngác. Con chim ruồi đứng im.
“Anh chưa bao giờ nhìn thấy nó ở khoảng cách gần như vậy.” Minh Vũ thì thầm. “Nó tĩnh lặng quá, trông nó chẳng hề sợ hãi chúng ta chút nào.”
“Quên chuyện đó đi.” Lệ Vũ nói, giữ giọng nhỏ nhẹ mặc dù rõ ràng là con chim kia không hề sợ bọn trẻ. “Tại sao nó lại ở trong nhà chúng ta?”
Trước khi Minh Vũ có thời gian trả lời, mặc dù cậu không thể tưởng tượng được mình có thể nói gì để giải thích điều này, con chim ruồi đột nhiên phóng vút qua cánh cửa mở và bay ra hành lang.
“Chờ đã.” Minh Vũ kêu lên một cách vô ích, vội vàng đứng dậy đuổi theo nó, làm rơi cả cuốn nhật ký và chiếc nhẫn xuống sàn trong lúc vội vàng.
Con chim ruồi dừng lại, bay lượn một lúc trong hành lang, như thể đợi Minh Vũ và Lệ Vũ đuổi kịp, trước khi lao đi và bay xa hơn vào nhà. Hai đứa trẻ đuổi theo ráo riết nhưng không thể đến gần để bắt được, con chim ruồi bay quá nhanh và lao đi bất cứ khi nào bọn trẻ tới gần.
“Anh Minh Vũ, hình như em biết nó sẽ bay đi đâu…”
“Đợi đã, anh nghĩ anh gần như đã bắt được rồi.” Minh Vũ ngắt lời, chạy nhanh theo sau con chim.
Con chim nhỏ đầy màu sắc bay xuống cầu thang tới bức tranh khổng lồ trên bức tường bên cạnh, bay lượn trước mặt bức tranh như thể đang chờ hai đứa trẻ đến.
“Được rồi.” Minh Vũ thì thầm, từ từ bước xuống cầu thang, về phía con chim ruồi. “Anh không biết chúng ta sẽ làm điều này như thế nào, Lệ Vũ nhưng anh không muốn tóm lấy nó và làm đau nó. Em đi tới mở cửa đi, anh sẽ cố gắng đuổi nó ra ngoài.”
Không đợi câu trả lời từ em gái, cậu đột ngột lao về phía trước, nhưng con chim ruồi bay vào bức tranh và biến mất. Minh Vũ bị mất thăng bằng, ngã đập đầu vào bức tranh.
Cậu chuẩn bị tinh thần cho thời điểm va chạm, nhưng không có gì xảy ra cả. Không có tiếng xé toạc, không có tiếng kêu lớn của khung kim loại nặng khi tiếp xúc với sàn nhà.
Thay vào đó, Minh Vũ cảm thấy như mình đang bay trong giây lát, sau đó cậu cảm thấy một luồng gió mát trong lành bất ngờ thổi vào trước khi đột ngột ngã đập mặt xuống một thứ gì đó mềm mại. Cậu lồm cồm đứng dậy nhưng bị đẩy xuống một giây sau đó khi Lệ Vũ cũng ngã nhào qua, khiến cả hai nằm dài ra đó.
Lệ Vũ đứng dậy, nhìn xung quanh với vẻ mặt kỳ lạ. Minh Vũ cũng đứng lên, phủi bụi trên đầu gối và nhìn quanh. Không ai nói gì, nhưng cả hai đều thắc mắc chung một câu hỏi.
“Chúng ta đang ở đâu?”