Cuộc phiêu lưu của những hạt mưa - Chương 3 Vương quốc Hoa Hồng
Minh Vũ và Lệ Vũ nhìn tứ phía, kinh ngạc xen lẫn sợ hãi trước khung cảnh xung quanh.
Cây cối ở khắp mọi nơi, nhưng không phải là loại cây mà cả hai đứa trẻ đều có thể nhận ra. Một số có kích thước và hình dạng bằng cây thông, được bao phủ bởi những chiếc lá màu xanh nhạt và những bông hoa hồng nhiều màu. Một số cây có lá màu đỏ hoặc vàng dù có vẻ đang là mùa xuân. Những cây khác có lá màu xanh sáng. Một số có lá kim, kích thước khổng lồ, được trồng rất tinh xảo giống như cây bạch dương. Hoa hồng trải thảm trên mặt đất với hàng triệu màu sắc khác nhau, tỏa hương thơm ngọt ngào mỗi khi gió thổi qua. Điều lạ là không có loài hoa nào khác ngoài hoa hồng.
Cỏ dại xen vào giữa những bông hoa, mỗi ngọn cỏ dường như mang một màu sắc khác nhau, từ xanh lá cây thông thường, xanh đậm rồi đến màu tím.
Minh Vũ ngước lên, đúng lúc nhìn thấy một đàn chim bay trên đầu, lông của chúng có màu đen tương phản với ánh sáng mờ dần của bầu trời buổi tối. Cậu không thấy con chim ruồi khi nãy.
“Chúng ta ở đâu đây?” Cuối cùng cậu hỏi, không mong đợi Lệ Vũ sẽ có câu trả lời.
Nhưng nó vẫn đáp. “Rõ ràng là chúng ta đang ở trong bức tranh.” Nó nói một cách thực tế. “Em không biết bằng cách nào và tại sao, nhưng ít nhất chúng ta cũng biết được mình đang ở đâu.”
“Chuyện này… chuyện này không thể xảy ra được.” Minh Vũ sửng sốt rồi đột nhiên cậu tự hỏi liệu hai anh em cậu có bị mắc kẹt mãi mãi trong thế giới tranh vẽ hay không, nếu đúng là như vậy. Sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra với chúng.
“Lệ Vũ, nếu chúng ta không thể về nhà thì sao?”
Minh Vũ quay phắt lại. Một bức tường gạch bao phủ không gian phía sau cậu, cao ngất ngưởng, vươn tới bầu trời và trải dài hàng dặm không có điểm kết thúc. Một bức tranh có kích thước chính xác như bức chúng vừa xem qua được vẽ trực tiếp lên tường. Bức tranh này cho thấy cầu thang và phòng khách trong ngôi nhà mới của chúng.
Minh Vũ ngập ngừng gõ cửa, rồi đặt lòng bàn tay vào tường. Nó khá chắc chắn, nhưng hình ảnh dường như gợn sóng và quằn quại dưới sự chạm vào của cậu.
“Chuyện này không bình thường.” Lệ Vũ nói với vẻ hoài nghi hơn là ngạc nhiên. Nó tò mò nhìn một trong những bông hoa hồng nhỏ xíu, rúc vào đầu ngón tay nó như một con mèo.
“Đừng chạm vào thứ đó.” Minh Vũ nói nhanh, kéo tay em gái mình đi. “Nào, chúng ta đi thôi, hy vọng có thể rời khỏi chỗ này.”
“Không.” Lệ Vũ phản đối. “Chúng ta đi khám phá nơi này đi. Dù sao thì chúng ta cũng đã tới rồi và mọi thứ vẫn…”
“Đừng nói đây là thế giới phép thuật.” Minh Vũ gay gắt nói. “Anh không tin đâu, anh chắc chắn chín mươi phần trăm rằng chúng ta đang bị ảo giác, chúng ta nhất định phải rời đi ngay, rắc rối sẽ xảy ra nếu chúng ta tiếp tục còn ở đây.”
“Đây đúng là thế giới phép thuật, anh Minh Vũ.” Lệ Vũ nói chậm rãi, để cho anh trai mình hiểu. “Chúng ta có thể rời đi bất cứ khi nào chúng ta muốn. Cho nên hãy cùng nhau khám phá. Nhé?”
Không đợi Minh Vũ nói gì, nó bắt đầu bước đi. Minh Vũ biết cậu không thể để cô em gái đi một mình. Nhìn bức tranh lần cuối, cậu theo Lệ Vũ vào rừng.
Nhưng chúng chưa đi được bao xa đã bị bao vây. Hơn hai mươi lính canh mặc áo giáp thời xa xưa, mỗi người có một con nhện đỏ đính trên tấm áo giáp, bọn họ rút kiếm ra chĩa vào hai đứa trẻ trong khi hai tên khác nhanh chóng trói tay bọn trẻ ra sau lưng.
Một người bước ra từ trong rừng. Anh ta có vẻ là thủ lĩnh của họ, anh ta mặc chiếc áo choàng màu đen thay vì áo giáp và không giống những người khác, một đôi cánh trong suốt mọc ra từ vai người đó. Một lúc sau, anh ta nói bằng giọng khàn khàn và trầm thấp. “Nhân danh bệ hạ, nữ hoàng Bóng Đêm của Vương quốc Hoa Hồng, hãy đầu hàng đi.”
****
Hai đứa trẻ bị đưa đến trại lính canh cách bức tường một quãng ngắn và bị trói vào một cái cây ở giữa vòng tròn lều bằng sợi dây thô ráp.
“Chúng ta sẽ đến lâu đài vào lúc bình minh.” Minh Vũ tình cờ nghe được người chỉ huy nói với những tên lính còn lại.
Những tên lính đi ngủ khá sớm, vì nghĩ rằng Minh Vũ và Lệ Vũ không phải là mối đe dọa đặc biệt nên chỉ có một lính gác trông coi nhưng người này cũng ngủ quên nửa giờ sau đó.
Minh Vũ và Lệ Vũ sợ đến mức không nói được lời nào. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài giờ, chúng đã tìm thấy chiếc nhẫn và cuốn nhật ký bí ẩn, vô tình rơi vào một thế giới khác, ngay lập tức bị bắt làm tù nhân bởi những kẻ có vẻ bạo lực sống ở đó. May mắn thay, chúng không ở đó lâu.
Một dáng người trong chiếc áo choàng màu xanh đen bước ra từ bóng tối. Khuôn mặt được che bởi chiếc mũ trùm đầu và chiếc khăn quàng cổ, Minh Vũ chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt của người đó phát sáng trong bóng tối.
“Suỵt.” Người lạ nói khẽ, mặc dù không cần thiết phải bảo bọn chúng giữ im lặng.
Rút ra một con dao từ bên hông, người đó cắt dây trói rồi dẫn bọn trẻ vào khu rừng tối tăm. Nhìn vóc dáng mảnh khảnh, Minh Vũ đoán đó là một cô gái, nhưng cậu chỉ thoáng nhìn thấy khuôn mặt của cô, trong bóng tối thật khó để xác định người đó già hay trẻ. Minh Vũ không biết có nên tin vào người này hay không, nhưng không còn cách nào khác. Chúng không thể ở lại đây nếu chúng muốn quay trở lại nhà. Minh Vũ không biết nữ hoàng Bóng Đêm là ai, nhưng cậu không thích ấn tượng đầu tiên cậu có được từ những người cận vệ của bà ta.
Minh Vũ cảm thấy Lệ Vũ siết chặt tay mình khi người lạ dẫn chúng xuyên qua khu rừng, tránh những con đường chính, ngoằn ngoèo, rẽ qua những tán cây, để lại dấu vết giả, thỉnh thoảng quay lại để nhìn xem có tên lính canh nào đi theo bọn họ hay không.
Cuối cùng họ đến một con suối nhỏ, nhưng người lạ không dừng lại uống nước. Cả ba lội qua vùng nước sâu đến đầu gối đến một cây liễu khổng lồ ở mép nước phía đối diện. Có một cái hồ lớn cách đó không xa.
Người lạ gõ mạnh: ba nhịp ngắn, dừng lại năm giây, thêm hai nhịp nữa, rồi thêm một nhịp nữa đúng ba giây sau. Kiểu gõ kỳ lạ đó chắc hẳn là một loại mật mã, bởi vì ngay lúc đó một cánh cửa giấu trong thân cây lộ ra và xoay vào trong. Minh Vũ và Lệ Vũ bị người đi cùng chúng đẩy vào trong một cách thô bạo, người này theo chân hai đứa trẻ vào sau, khóa cánh cửa cẩn thận phía sau mình bằng bốn chốt lớn.
Hai anh em nhìn quanh. Chúng đang ở trong một căn phòng hình tròn rộng rãi, có cầu thang xoắn ốc ở chính giữa dẫn lên các tầng trên. Căn phòng được chiếu sáng, không phải bằng nến hay bóng đèn mà bằng những quả cầu ánh sáng đá cẩm thạch lơ lửng và nhấp nhô quanh phòng như nút chai trong nước. Một nửa căn phòng được trang bị bốn chiếc ghế bành lớn thêu đẹp đẽ, mỗi chiếc bằng vải có màu sắc khác nhau và một tấm thảm bện có hình bán nguyệt phù hợp với hình dạng của căn phòng. Các giá sách dường như được xây thẳng vào những bức tường gỗ màu mật ong, nhưng chúng chỉ chứa một lượng sách thưa thớt.
Nhà bếp chiếm nửa còn lại của căn phòng, có một bếp củi và một chiếc chậu gỗ tròn cao khoảng một mét mà khi xem xét kỹ hơn thì có vẻ như nó lấy nước trực tiếp từ mặt đất, hoặc có lẽ từ dòng suối mà chúng vừa đi qua. Bàn ăn quá lớn, cồng kềnh so với căn phòng, với những hình chạm khắc công phu và những cạnh sắc nhọn dường như đã bị mài mòn sau nhiều lần va chạm.
Làm thế nào mà toàn bộ không gian này lại có thể nhét vừa vào trong một cái cây là điều bí ẩn đối với Minh Vũ, nhưng hiện tại cậu không quan tâm lắm. Cả hai đều lạnh, chân ướt và phồng rộp, nhưng chúng rất biết ơn vì chúng đã được cứu thoát.
Người giải cứu bí ẩn của chúng cởi chiếc áo choàng có mũ trùm đầu đang che đi khuôn mặt của mình ra sau. Một cô gái nhỏ không lớn hơn Minh Vũ bao nhiêu.
Đôi mắt của Minh Vũ mở to. “Cậu… cậu là một đứa trẻ sao?”
Cô gái nhướng một bên mày lên. “Ừ, gần như thế. Thật ra tôi đã hơn ba trăm tuổi.”
“Hả?” Minh Vũ há mồm.
Nếu tính theo tuổi ở Trái Đất thì cô gái chỉ mới mười ba.
Mái tóc đen dài cuộn tròn quanh khuôn mặt, đôi má nhợt nhạt ửng hồng vì lạnh. Cô gái cao, có lẽ bằng chiều cao của mẹ kế, Minh Vũ đoán, với chiếc mũi thẳng tắp và những đường nét phóng khoáng nhưng không kém phần xinh xắn. Đôi mắt xanh trong, sắc sảo của nó dường như tỉnh táo hơn hầu hết mọi người. Cô gái mặc một chiếc quần chắc chắn, màu xanh rừng với chiếc áo cánh phù hợp và chiếc áo vest làm từ dạng da nâu nào đó. Lạ lùng hơn nữa, đôi cánh trong suốt mọc ra từ xương sống của nó khi nó cởi bỏ chiếc áo choàng nặng nề, vươn dài như thể biết ơn vì cuối cùng cũng được tự do.
Cô gái ngồi xuống một trong những chiếc ghế bành, cởi đôi ủng dính đầy bùn, xoa hơi ấm vào đôi chân trần. Nó bất ngờ ngước lên bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Minh Vũ và Lệ Vũ.
“Hai cậu ngồi đi.” Cô gái đề nghị, chỉ về phía phòng khách ấm cúng. “Mình không biết các cậu là ai, nhưng giờ các cậu đã ở đây thì ở lại một chút cũng chẳng có hại gì. Hai cậu có ở lại lâu không? Ý mình là, hai cậu có nơi nào khác để đi không? Mình sẵn lòng đưa hai cậu về nhà nếu hai cậu sống trong khu vực này, nhưng phải đợi đến sáng. Lính canh của bà nữ hoàng đã chặt đôi cánh của cậu rồi sao, mình rất xin lỗi. Chuyện này thật kinh khủng. Chờ đã, cậu thuộc vương quốc nào? Điều đó sẽ giải thích cho việc không có cánh, xin lỗi vì mình đã giả định như vậy. Dù sao thì bây giờ chúng ta không thể ra ngoài được nữa, đã quá giờ giới nghiêm, chúng ta sẽ lại bị bắt và mọi sự giải cứu của mình sẽ là vô ích. Bản thân mình không ngủ muộn như vậy, nhưng mình nghe thấy tiếng nói, mình đoán là những người lính đang tranh cãi gì đấy nên mình đến xem có vấn đề gì. Và thật may mắn cho hai cậu là mình đã làm được. Mình là công chúa Mây, hãy gọi mình là Mây. Xin lỗi, nãy giờ mình nói nhiều quá. Đừng lo lắng, cha mẹ mình sẽ hiểu. Mình không thể để hai cậu ở lại với bọn chúng, ngay cả khi điều đó có nghĩa là để cậu biết bí mật.”
Lệ Vũ và Minh Vũ mỗi đứa ngồi trên một chiếc ghế bành.
Minh Vũ bồn chồn, những ngón tay của cậu chạm vào đường thêu màu bạc trên ghế mà cậu không hề nhận ra. Quá nhiều thông tin cần tiếp thu. Cậu quyết định trả lời câu hỏi đơn giản nhất của Mây. “Bọn mình muốn ở lại qua đêm, nếu… nếu được.”
“Tất nhiên rồi. Cậu tên gì?” Mây hỏi, đột nhiên lại cảnh giác.
“Minh Vũ.” Cậu nói. “Đây là em gái kế của mình, Lệ Vũ. Bọn mình không sống ở đây. Rất khó để giải thích với cậu. Nếu cậu có thể đưa bọn mình trở lại bức tường đó vào buổi sáng hôm sau thì thật tốt.”
“Tại sao cậu lại bị bắt?” Công chúa hỏi. “Nữ hoàng Bóng Đêm rất hung dữ, chỉ là cha mẹ mình muốn biết thôi.”
Minh Vũ không biết phải nói với cô gái mới quen như thế nào. Với cảm giác tội lỗi, cậu tự hỏi ba mình đang làm gì ở nhà. Chúng đã đi hàng giờ đồng hồ mà không để lại một lời nhắn nào. Minh Vũ tự hỏi liệu điện thoại có gọi được từ đây không nhưng rồi cậu nhớ ra mình đã bỏ quên điện thoại ở nhà.
“Bọn mình đã xem qua một bức tranh trong ngôi nhà mới của bọn mình.” Lệ Vũ buột miệng. Minh Vũ nhìn nó nhưng nó phớt lờ. “Bọn mình đã đi thẳng vào vương quốc này, sau đó bị bắt rồi sau đó nữa cậu cũng đã biết. Bọn mình vẫn không biết tại sao hoặc bằng cách nào những điều này lại có thể xảy ra nhưng điều đó không thành vấn đề vì bọn mình đang ở một thế giới mới.”
“Minh Vũ có vẻ ít nói hơn.” Mây nhận xét khô khan.
“Đúng vậy. Anh ấy có linh cảm không tốt, mình đoán là anh ấy nói đúng. Đáng lẽ bọn mình nên quay lại. Ở đây nguy hiểm hơn mình nghĩ. Nhưng mình không thể rời đi mà không khám phá trước một chút. Mình muốn có một cuộc phiêu lưu thực sự.”
“Có lẽ anh cũng muốn vậy.” Minh Vũ lẩm bẩm.
Lệ Vũ tiếp tục. “Tại sao cậu lại có cánh? Chúng có thật không? Cậu là tiên à? Làm thần tiên có vui không? Mình thường xuyên giả vờ mình là một nàng tiên, nhưng thà là một nàng tiên thực sự còn tốt hơn. Chúng ta đang ở đâu thế?”
“Đợi đã, các cậu đã đi xuyên qua bức tường à?” Mây hỏi để đáp lại hàng loạt câu hỏi của Lệ Vũ.
“Đúng thế.” Minh Vũ trả lời thay cho em gái. “Và bọn mình muốn quay lại càng sớm càng tốt. Cậu có thể đưa bọn mình trở lại được không?
“Bức tường dùng để làm gì?” Lệ Vũ tò mò hỏi.
Mây cau mày. “Ngày mai. Có lẽ.” Nó nói để trả lời câu hỏi của Minh Vũ. “Mình sẽ hỏi cha mẹ mình, mình chắc chắn họ sẽ biết phải làm gì. Ý mình là, trước đây chưa từng có ai đi qua bức tường, hoặc đi từ đây vào trong, mình thậm chí còn không biết nữa.” Mây quay sang Lệ Vũ. “Đó chỉ là một bức tường gạch, khá bình thường, mình nghĩ một phù thủy nào đó đã xây nó từ lâu rồi. Kể từ đó, những người sử dụng phép thuật khác đã tạo ra các cổng trên đó vì nó quá lớn, nhưng mình chưa bao giờ nghe nói có ai đi qua đó hoặc đi qua từ một nơi nào khác. Tất cả những cuốn sách mình đã đọc đều nói rằng không có nhà thám hiểm nào quay trở lại sau khi bước qua bức tường. Có lẽ bà tiên Cầu Vồng biết liệu hai cậu có thể trở về được không. Nó là không gian một chiều.”
Công chúa Mây nhận thấy vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt của hai anh em Minh Vũ.
“Lấy làm tiếc. Cha mẹ mình là vua và hoàng hậu. Nếu họ không thể giúp hai cậu thì không ai có thể.”
“Cậu đang truyền cảm hứng rất tự tin.” Minh Vũ nói một cách mỉa mai. “Đợi đã, cha mẹ cậu là vua và hoàng hậu? Vậy họ ở đâu?” Cậu nhớ lại lúc nãy Mây nói mình là công chúa, nhưng cậu không để ý. Giờ cậu thấy sốc về mọi thứ. “Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Vương quốc Hoa Hồng.” Mây nói.
Có một khoảng dừng giữa những đứa trẻ.
Lẽ ra mình phải mong đợi một câu trả lời như thế, Minh Vũ mơ hồ nghĩ. Mình đã rơi vào một bức tranh ma thuật.
“Chính xác là ở đâu?” Minh Vũ hỏi, như thể cậu có thể tra cứu vị trí của mình và tìm đường quay lại Trái đất. Cậu chợt nghĩ đến điều gì đó. “Đợi đã… cuốn nhật ký. Lệ Vũ, hôm nay chúng ta tìm thấy một cuốn nhật ký có tấm bản đồ và nó nói điều gì đó giống như vùng đất của Vương quốc Hoa Hồng. Không thể nào đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.”
“Hai cậu đang ở trên cây liễu bên bờ hồ Ánh Sáng của Vương quốc Hoa Hồng.” Mây nói một cách thực tế. “Hai cậu có muốn uống chút trà không? Trông cậu có vẻ bồn chồn. Cậu từ đâu đến?”
“Thị trấn Y, phố X.” Lệ Vũ xen vào khi Minh Vũ không trả lời.
Minh Vũ nghĩ dường như cô em gái của mình không hề lo lắng trước tình trạng khó khăn mà chúng đang gặp phải. Có lẽ nó vẫn còn kinh ngạc trước ý tưởng Mây là một nàng tiên. Minh Vũ ghen tị với sự thoải mái của nó cứ như việc chúng trở về nhà an toàn không phụ thuộc vào nó. Cứ như thể nó đang đọc một cuốn sách yêu thích của mình vậy.
Ước gì, Minh Vũ nghĩ. Các anh hùng trong sách và phim luôn tỏ ra bình thường, nhưng trong thế giới thực…
“Đó là ở đâu?” Mây bối rối hỏi.
“Nó ở trên Trái đất.” Minh Vũ đột ngột trả lời, rồi lại im lặng. Cậu và Lệ Vũ bằng cách nào đó đã rơi vào một thế giới khác, thế giới mà nơi chúng ở không tồn tại. Cậu không buồn véo đùi mình hay thắc mắc liệu mình có đang mơ hay không. Những gì đang xảy ra thật kỳ lạ nhưng lại có cảm giác như thật. Dù sao đi nữa, việc bị giam giữ bởi những vệ binh tiên giới chưa bao giờ xuất hiện trong những giấc mơ kỳ lạ nhất của cậu. Có lẽ cậu đang bị ảo giác chăng.
“Hai cậu là con người ư?” Mây tròn mắt.
“Đúng vậy.” Lệ Vũ gật.
“Hình như có tiếng nói chuyện.” Ai đó nói. Bọn trẻ nhảy dựng lên và quay đầu lại để xem đó là ai.
Hai người lớn mà Minh Vũ nghĩ là cha mẹ của Mây, người phụ nữ vừa nói cùng một người đàn ông bước vào phòng từ tầng trên, một cậu bé đi theo sau họ. Cả ba đều có cánh.
Mây đứng dậy khỏi chiếc ghế bành. “Đây là cha mẹ mình, vua Mặt Trời và hoàng hậu Hồng Bạch.” Mây trang trọng giới thiệu họ. “Còn đây là em trai mình, hoàng tử Gió. Chúng tôi hay gọi cậu ấy là Bồ Công Anh.”
“Họ là ai vậy chị Mây?” Bồ Công Anh tò mò hỏi. Cậu bé ăn mặc hơi giống chị mình, tóc cậu có màu nâu đỏ hơn những người khác đều có mái tóc rất sẫm màu. Cậu nhỏ con và nhẹ cân so với tuổi của mình, Minh Vũ nghĩ cậu bé này có lẽ trạc tuổi Lệ Vũ.
“Minh Vũ và Lệ Vũ.” Mây bổ sung, nhanh chóng tóm tắt những gì đã xảy ra và nói hai đứa trẻ là ai cho cha mẹ mình biết, trong khi Bồ Công Anh và Lệ Vũ nói chuyện với nhau, Minh Vũ ngồi một bên quan sát.
Cha mẹ của Mây ăn mặc rất trang trọng, trên đầu của vị hoàng hậu có cài một bông hồng màu trắng nhưng mọi thứ họ mặc đều rất tồi tàn ngay cả khi nó vẫn còn dấu vết của sự hùng vĩ trước đây. Những thứ họ mặc trông thật chân thực.
Nhà vua và hoàng hậu tỏ ra kiêu hãnh như thể theo bản năng, nhưng niềm kiêu hãnh đó dường như đến từ quá khứ xa xôi giống như quần áo của họ. Cả hai người họ đều có vẻ dè dặt với Minh Vũ và Lệ Vũ hơn những đứa con của họ.
Minh Vũ liên tục quan sát xung quanh, nhặt những chi tiết nhỏ trong phòng, về những vị tiên mà mình mới gặp. Toàn bộ tình huống càng trở nên vô vọng hơn mỗi khi câu chuyện được giải thích.
Minh Vũ nói thêm về việc tìm thấy chiếc nhẫn và cuốn nhật ký khi Mây hỏi về nó, cũng như con chim ruồi đã bắt đầu toàn bộ cuộc phiêu lưu. Đặc biệt, chiếc nhẫn dường như đã thu hút sự chú ý của vua Mặt Trời.
Ngài đưa ra một cây bút lông kiểu cũ và một tờ giấy. “Cậu có thể vẽ biểu tượng trên chiếc nhẫn được không?”
Minh Vũ cầm lấy cây bút, cẩn thận nhúng nó vào lọ mực, để vài giọt mực xanh đậm rơi xuống giấy, cậu cố nhớ lại những dấu vết mà mình nhìn thấy trên chiếc nhẫn, sau đó vẽ một vòng tròn vụng về xung quanh toàn bộ biểu tượng.
“Đây.” Vẽ xong, cậu đưa tờ giấy cho vua Mặt Trời.
Đôi mắt của nhà vua mở to. Ngài đưa nó cho công chúa và hoàng hậu xem, hai mẹ con cũng có vẻ ngạc nhiên.
“Ký hiệu đó là gì vậy?” Lệ Vũ hỏi.
“Đó là biểu tượng của Vương quốc Hoa Hồng.” Hoàng hậu giải thích. “Nó từng xuất hiện trên cờ, khiên hoặc những thứ tương tự như một phần huy hiệu của chúng tôi. Bây giờ bọn họ đã sử dụng huy hiệu của bà phù thủy Bóng Đêm. Thật ghê tởm.”
“Chiếc nhẫn đó chỉ có thể đến từ vương quốc Hoa Hồng.” Nhà vua xen vào. “Ta không biết cuốn nhật ký đó là của ai, nhưng đối với ai đó ở thế giới của cậu, họ dường như biết rất nhiều về chúng tôi. Ở một khía cạnh nào đó, điều này là tốt, chứng tỏ rằng ít nhất một vài nhà thám hiểm vẫn sống sót. Có lẽ cậu và em gái cậu có thể trở về nhà được. Tuy nhiên, việc chiếc nhẫn không có trên người cậu lúc này là lý do tại sao cậu nhất định phải rời đi vào tối nay. Nó giống như một lá bùa hộ mệnh và cậu không nên đến đây nếu không có nó.”
Không phải chúng tôi cố ý làm vậy, Minh Vũ nghĩ, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi phải chịu trách nhiệm về việc ở một nơi mà cậu không có ý định đến và đặc biệt không muốn ở đó vào lúc này.
“Bùa hộ mệnh là gì?” Thay vào đó cậu hỏi.
“Nó là một vật thể.” Hoàng hậu Hồng Bạch đáp. “Nó đã được phù phép để cho chủ nhân của nó du hành giữa các thế giới. Nói tóm lại nó là để bảo vệ và giúp chống lại sức mạnh của ma thuật khó đoán và không ổn định, nhưng chúng chủ yếu được sử dụng bởi các pháp sư đang thử nghiệm sức mạnh của họ hoặc cho các nhà thám hiểm trong những chuyến hành trình dài hoặc đi xuyên qua bức tường.”
Minh Vũ nhận ra rằng một khi cậu đã bắt đầu thì thật khó để dừng lại. Có lẽ nếu mình chỉ ra tất cả các lỗ hổng, mình sẽ thức tỉnh sau chuyện này dù nó là gì đi nữa, cậu nghĩ, cố gắng thuyết phục bản thân lần nữa.
“Làm sao lại có bức tường ngăn cách thế giới của ngài và thế giới của chúng tôi, phía bên kia của bức tường là gì? Tại sao lại có những bức tranh suốt chặng đường? Nó cao bao nhiêu mét? Ai xây vậy?”
“Được rồi.” Nhà vua ngắt lời. “Mỗi lần một câu hỏi. Để nói về điều đó, chúng ta không có nhiều thời gian. Như hoàng hậu đã nói, tối nay cậu phải về nhà. Hãy xem trong cuốn nhật ký mà cậu tìm thấy, nó có thể giải thích được điều gì đó. Không có ghi chép nào về các nhà thám hiểm sống sót sau cuộc hành trình giữa các thế giới. Cậu và em gái cậu là những người đầu tiên. Việc những lá bùa có tạo ra sự khác biệt hay không cũng chưa bao giờ được chứng minh, nhưng trong mọi trường hợp, chúng tôi cần đưa hai người trở về nhà ngay lập tức. Ta e rằng hoàng hậu và ta không thể rời đi được, Bồ Công Anh thì còn nhỏ. Mây sẽ đưa cậu trở lại bức tường.”
“Cái gì?” Minh Vũ choáng váng. “Ý ngài là ngài không thể đi cùng chúng tôi? Ngài là vua kia mà. Điều đó thật nực cười. Nếu có lệnh của ngài, các lính gác sẽ không dám làm gì chúng tôi.”
“Ta sẽ giải thích vào lúc khác.” Vị vua nghiêm nghị nhưng giọng nói nhẹ nhàng. “Ta hứa, nếu có cách nào để ta rời khỏi nơi này, ta sẽ làm.”
Minh Vũ không biết phải nghĩ sao, nhưng có điều gì đó khiến cậu tin vào những gì nhà vua nói. Bất chấp mối nguy hiểm mà cậu đang đặt mình vào, mặc dù thực tế là họ không biết nhau, Minh Vũ vẫn muốn tin tưởng nhà vua.
Hoàng hậu đi đâu đó một lúc rồi quay lại cầm theo một chiếc giỏ nhỏ.
“Bùa bảo vệ cá nhân.” Bà giải thích, đưa cho mỗi đứa trẻ một viên bi màu xanh lá cây rồi cẩn thận đậy nắp giỏ lại và bịt kín bằng cách chạy đầu ngón tay dọc theo mép. Chiếc giỏ phát ra ánh sáng đỏ cam giống như bàn ủi nóng nơi bà chạm vào trước khi nguội.
Minh Vũ giơ viên bi của mình ra ánh sáng, xoay nó bằng ngón cái và ngón trỏ. Nó ấm, trông giống như được làm bằng thủy tinh, chứa đầy một loại chất lỏng hoặc khói màu xanh lá cây nào đó khiến nó phát sáng như một mặt trời nhỏ.
“Những thứ này sẽ đảm bảo cho hai đứa đi qua rừng an toàn.” Hoàng hậu giải thích. “Thông thường chúng rất hiếm vì phép thuật liên quan đến việc tạo ra chúng rất phức tạp. Chúng không tồn tại được lâu nên hãy cực kỳ cẩn thận. Cậu sẽ biết liệu những viên bi có mờ đi khi ánh sáng bắt đầu nhạt dần hoặc nhấp nháy hay không, tất nhiên việc vẫy chúng xung quanh như một ngọn đuốc sẽ chỉ thu hút những kẻ xâm nhập hoặc kẻ săn mồi.”
“Mây, con phải đi thẳng tới đó và không được đi loanh quanh nơi nào khác.” Nhà vua nói một cách dứt khoát, sau đó tiễn cả ba đứa ra ngoài.
****
Công chúa Mây lặng lẽ dẫn bọn trẻ băng qua khu rừng lần nữa, tự tin bước đi, chiếc áo choàng màu xanh đậm hòa vào màn đêm.
Minh Vũ nhét viên bi vào túi. Hơi nóng của nó truyền vào bàn tay cậu qua chiếc găng tay mỏng. Lệ Vũ và Minh Vũ đã mượn áo choàng và găng tay trước khi rời cây liễu để giữ ấm cơ thể dù trời không lạnh lắm.
Cuối cùng ba đứa trẻ cũng tới được bức tường cao ngất. Minh Vũ và Lệ Vũ cùng thở phào nhẹ nhõm khi bức tranh phòng khách của chúng lại xuất hiện.
“Cảm ơn.” Minh Vũ nói đơn giản. “Gửi lời cảm ơn của mình đến cha mẹ cậu nhé.”
“Mình biết rồi.” Mây trả lời. “Cậu có lời nhận xét nào nữa không?”
“Quá kinh hãi.” Minh Vũ trả lời khô khốc.
“Cậu sẽ quay lại chứ?” Mây hỏi.
Minh Vũ lưỡng lự. Lệ Vũ huých khuỷu tay vào hông cậu.
“Bọn mình sẽ suy nghĩ lại.” Cậu nói sau một lúc im lặng. “Toàn bộ chuyện này gần như là một thảm họa, nhưng mình không thể tưởng tượng được việc bọn mình sẽ không bao giờ quay trở lại khi biết nơi này tồn tại.”
“Tốt.” Mây có vẻ hài lòng. “Lần sau nhớ đeo nhẫn nhé.”
“Tất nhiên rồi.” Minh Vũ hứa. “Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình không làm vậy? Lần này bọn mình không đeo nhẫn và vẫn ổn. Ừm. Tương đối ổn.”
“Lần sau cậu cứ đeo nhẫn.” Mây nài nỉ, lén lút liếc nhìn lại phía sau. “Mình phải đi rồi, hai cậu cũng về đi. Bất cứ khi nào cậu trở lại, chỉ cần đến cây liễu và gõ cửa.”
“Tạm biệt.” Lệ Vũ nói, ôm chặt Mây trước khi nhảy vào bức tranh.
Minh Vũ ngoái nhìn lại khi đến lượt cậu đi qua, đúng lúc nhìn thấy chiếc áo choàng của Mây biến mất sau tán cây.
Cậu ngã xuống trên sàn phòng khách. Ánh nắng đột ngột chiếu vào cửa sổ tạo cảm giác quá sáng sau bóng tối của khu rừng. Minh Vũ đứng dậy, loạng choạng, nhìn đồng hồ trong bếp, ngạc nhiên khi thấy mình mới đi được mười phút.