Dị Nhân Ăn Thịt Người - Chương 5
Ở một vùng đất nào đó không rõ vị trí, xung quanh chẳng có lấy một bóng người, bầu không khí hiu quạnh ảm đạm đến đáng sợ, duy chỉ có một toà lâu đài màu xám tồn tại giữa đất trời. Bên ngoài là cánh cổng màu đen được khắc trạm tỉ mỉ, những hoạ tiết cong cong uốn lượn trên cổng được phủ bởi lớp sơn màu vàng, nhìn kỹ cũng chẳng phân biệt đó là sơn phủ lên hay là vàng thật.
Bốn người Thanh, Thảo, thầy hiệu trưởng và cô y tế đứng trước cổng nhìn xung quanh rồi lại nhìn vào trong lâu đài như đang đợi chờ điều gì đó. Chợt khuôn mặt lo lắng, bồn chồn của bốn người được thay bằng sự vui mừng khi thấy có một người đàn ông mặc vest đen bước ra mở cổng. Người này chính là đại tổng quản cũng là người hầu thân cận nhất của điện hạ, tất cả dị nhân dù là tầng lớp nào đều biết ngài ấy.
Bốn người vừa đi theo sau đại tổng quản vừa đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Bọn họ nhìn đến đâu liền trầm trồ khen ngợi đến đó.
Đi vào trong, mọi thứ trước mắt lại khác hoàn toàn, không phải là một màu xám xịt mà là lấy trắng và đỏ làm màu chủ đạo. Thanh tròn mắt nhìn xung quanh nói: “Ôi trời, nhìn như cung điện vậy, đẹp quá! Không ngờ lại có thể đến nơi xa xỉ này một lần trong đời.”
“Suỵt! Mày thôi đi, không mở miệng không ai nói mày câm đâu.” Thảo chau mày gằn giọng mắng Thanh.
Nói rồi Thanh im bặt, lẳng lặng đi theo đại tổng quản. Ông ta dẫn họ đến hết lối đi này đến lối đi khác, mỗi lối đi đều rất rộng, mười mấy người trưởng thành đi một hàng ngang vẫn có thể đi thoải mái. Đại tổng quản dừng lại trước một cánh cửa màu trắng viền đỏ, ông hơi nghiêng mặt nhìn bốn người ở sau nói: “Bốn người ở đây chờ một chút, ta đi thông báo cho điện hạ.”
Cô y tá hai tay run lên nắm chặt lấy nhau, cô nghe nói điện hạ là một người rất quái dị và là người có sức mạnh không ai sánh bằng trong giới dị nhân. Đây là lần đầu cô diện kiến điện hạ, không biết ngài ấy có chú ý đến mình hay không. Tốt nhất là ngài ấy đừng chú ý cô, nếu lỡ ngài ấy lên cơn điên lại lôi cô ra hành hạ thì thảm.
Khi bước vào trong phòng, cả căn phòng đều mang sắc màu đỏ, chẳng biết đây là tường được nhuộm bằng chất sơn hay là máu, mang lại cho người ta bước vào liền cảm thấy sởn gai ốc.
Cô y tá lén nhìn điện hạ một cái, dáng vẻ của điện hạ to lớn, thân thể cường tráng, mái tóc đen rũ xuống mí mắt cùng với đồng tử ánh vàng kim sắc lẹm, khí chất ấy thật áp đảo người khác, khiến ai ai nhìn thấy đều khiếp sợ mà nghe theo.
Điện hạ ngồi bắt chân chéo qua một bên, cả người ngã nghiêng về bên trái, từ trên vị trí tối cao kia nhìn xuống bốn người, cất giọng: “Ta có lời khen với các ngươi vì đã lập được công, biến tất cả người gần khu vực trường học thành dị nhân trong thời gian ngắn nhất từ trước đến nay.”
Điện hạ nhìn đại tổng quản ra hiệu, lập tức đại tổng quản trên tay cầm một cái khay chứa bốn chiếc huy hiệu. Ông nói đây là huy hiệu chiến binh của vua, chỉ cần đeo nó và bất cứ khi nào cần trợ giúp, không cần đến đây diện kiến, chỉ cần nhấn vào huy hiệu và giữ ba giây thì sẽ liên lạc được với đại tổng quản.
Lúc này Thảo thấy đức vua đang vui nên nhân cơ hội báo cáo chuyện của Tiểu Bạch đang trên đường đi tìm thuốc giải, nếu tìm ra được và nhân bản thuốc thì sẽ bất lợi cho giới dị nhân. Chưa kể Tiểu Bạch rất mưu trí, suy đoán chuyện như thần, lại biết dùng lựu đạn để đe doạ.
“Mong điện hạ chi viện thêm binh để hỗ trợ chúng thần tiêu diệt Tiểu Bạch.” Thảo hai tay chắp lại cúi đầu.
Ba người còn lại cũng cúi đầu theo khẩn cầu, điện hạ nhếch môi cười rồi đồng ý.
***
Lúc trở về, Tiểu Bạch cùng ba người bạn của mình nhanh chóng thu dọn đồ đạc dọn đến nhà A Long. Hiện tại dị nhân rất có thể đã lan rộng ra, ở nhà A Long vẫn là an toàn nhất.
Tối đến cả bọn ngồi xuống nghe A Long gọi cho cậu mình, chắc bây giờ ở bên Mỹ đang là buổi sáng. Cậu của A Long, Chí Viễn là người tài giỏi, sau bao nhiêu năm cố gắng anh đã tự mở cho mình một khu nghiên cứu nhỏ về sinh vật học.
Nghe thấy có điện thoại reo lên, anh nhìn thấy tên A Long hiện lên, liền vui vẻ nhấc máy.
“A Long đó sao, sao tự nhiên gọi cho cậu vậy?”
A Long nghe cậu hỏi có hơi khựng lại không biết nên nói tiếp như thế nào. Cả bọn ngồi quanh nghe được liền quơ tay múa chân nhắc nhở A Long.
Tiểu Bạch ghé sát nói nhỏ: “Mày mau hỏi thăm cậu đi, lâu ngày không gọi mà!”
A Long nghe theo liền hỏi cậu có khoẻ không, nhưng nói qua loa vài câu đã bị cậu nắm thóp hỏi lại là cần nhờ vả chuyện gì.
A Long ấm úng nói ở quê nhà đang gặp nạn, có một loại bệnh lây lan cho con người, bây giờ đã tìm được thuốc giải nhưng chỉ có mỗi một ống nhỏ, cần cậu giúp đỡ nghiên cứu bào chế ra thêm để cứu người.
Chí Viễn nghe vậy không do dự gì mà đồng ý, mặc dù anh đã ở Mỹ hơn 10 năm nay nhưng anh vẫn luôn rất yêu quê nhà của mình. Quê nhà có chuyện, chắc chắn giúp được anh sẽ giúp.
Hai cậu cháu nói chuyện một hồi rồi thở dài nói: “Chắc cậu phải về một chuyến thôi, cháu một mình ở Việt Nam cậu thấy không yên tâm.”
“Cậu đừng về, ở đây nguy hiểm lắm, bọn cháu ở đây biết cách tự bảo vệ mà.” A Long không muốn liên lụy cậu mình liền ngắt lời.
Chí Viễn cười nói cháu mình còn dũng cảm chiến đấu như vậy, không lẽ người cậu này lại sợ sệt làm rùa rụt cổ hay sao. Nói rồi anh nói hai ngày nữa sẽ về tới, cứ đưa địa chỉ nhà là được, không cần đến sân bay đón.
Tối đến Tiểu Bạch nằm trong phòng cảm thấy lưng mình nhức nhối, cả người toát mồ hôi lạnh. Tiểu Bạch cứ lăn qua lăn lại, không tài nào ngủ được. A Long nằm dưới đất nghe tiếng sột soạt, cậu khẽ mở mắt nhìn nhưng chỉ thấy Tiểu Bạch nằm yên thở đều. Cậu ngồi dậy kéo chăn lại ngay ngắn cho Tiểu Bạch rồi tiếp tục nằm xuống ngủ.
***
Hai ngày sau, Chí Viễn, cậu của A Long trở về, anh đeo kính râm diện áo sơ ni trắng quần tây đen trông rất bảnh trai, cứ ngỡ là đại minh tinh vừa mới về nước.
Khi cửa nhà A Long mở ra, chẳng thấy ai ngoài người mở cửa là một cậu thanh niên lạ mặt. Anh kéo nhẹ kính xuống nhìn cậu thanh niên kia hỏi danh tính. Tuấn cúi đầu chào, nói mình là bạn học của A Long.
Chí Viễn hỏi A Long đâu thì Tuấn hơi ấm úng, khuôn mặt cậu chợt nhợt nhạt hơn lúc nãy.
“Dạ, A Long… A Long đang trói Tiểu Bạch ở trong phòng.” Tuấn xụ mặt chỉ tay về hướng phòng của A Long.
Chí Viễn nghe vậy thấy làm lạ liền chạy đến phòng A Long, thằng cháu trời đánh này, mới có mấy năm không liên lạc mà lại thành ra như vậy. Tính khí xấu đến mức nào mà lại đi trói bạn học chứ.
Mở cửa ra Chí Viễn hốt hoảng, mém chút là ngã ngửa ra đất rồi. Tiểu Bạch lúc này hai mắt đỏ hoe, hàm răng vừa nhọn vừa dài cứ để lộ ra, khắp người còn nổi chi chít những đường gân xanh. Cậu đang dùng sức ngọ nguậy để thoát khỏi dây trói của A Long nhưng không có cách nào thoát được.
Chí Viễn vẫn còn sửng sốt, anh hỏi cả đám không lẽ đây chính là dị nhân mà A Long nhắc đến qua điện thoại. Nói đoạn anh chở cả bọn đi đến khu nghiên cứu dưới lòng đất cách đây mười cây số.
Lúc vừa nói mau đưa Tiểu Bạch đến khu nghiên cứu, Tuấn và Hương không khỏi ngạc nhiên mà tròn mắt nhìn hai cậu cháu A Long. Còn có chuyện xây khu nghiên cứu dưới lòng đất sao, quá sức tưởng tượng của những kẻ nghèo nàn như Tuấn và Hương rồi.
***
Tiểu Bạch được đưa vào căn phòng nhỏ có bốn vách ngăn là kính trong suốt. A Long đứng bên ngoài, hai tay đặt lên kính nhìn Tiểu Bạch. Lúc này cậu không biết phải nói gì, nhìn thấy Tiểu Bạch như vậy thật khiến cho tim cậu đau nhói. Giá như người đang ở trong căn phòng này là cậu chứ không phải Tiểu Bạch thì hay quá.
Tiểu Bạch được cởi trói, đang điên loạn bỗng trở nên trầm lắng, cậu đi đến trước mặt A Long, nước mắt trực trào, không ngừng tuôn rơi làm ướt hết cả hai má.
Tiểu Bạch đặt hai tay mình song song với hai tay của A Long rồi nói bản thân vất vả lắm mới có thể kiểm soát dòng máu dị nhân nhưng chắc chỉ được một chút nên không có nhiều thời gian. Tiểu Bạch thật sự không muốn biến thành dáng vẻ như thế này chút nào, nhưng mà chuyện đã lỡ rồi, không còn cách nào khác.
A Long rưng rưng nhìn Tiểu Bạch nói cho Tiểu Bạch biết cậu Chí Viễn đã về nước, chắc chắn sẽ nhanh chóng bào chế ra thuốc giải, khuyên Tiểu Bạch đừng lo lắng.
Tiểu Bạch cười khổ, cậu khẽ lắc đầu nói: “Mọi chuyện vẫn còn chưa có kết quả, nếu lỡ sau không chế ra được thuốc giải… Mày hứa với tao một chuyện có được không?”
Nhìn thấy A Long gật đầu đồng ý, Tiểu Bạch nói tiếp: “Nếu trong ba tháng mà chưa chế ra thuốc giải, hãy hứa với tao là mày không buồn nữa mà hãy sống thật tốt rồi tìm cho mình một cô bạn gái thật xinh, thật tốt. Sau đó có thể đến nơi nào đó mà có thể sống sót… Hứa với tao hãy sống thật hạnh phúc, có được không?”
Nói đến đâu nước mắt của Tiểu Bạch cứ chảy đến đấy. Những lời này thật sự đến từ trong lòng của cậu, nếu không phải chuyện đến nước này thì cậu sẽ không bao giờ nói như vậy. Nếu không có chuyện lây lan dị nhân này, cậu muốn mình mãi mãi được ở bên A Long. Tiểu Bạch tham lam rằng A Long sẽ chỉ là của riêng một mình mình mà thôi. Nhưng tâm ý tận đáy lòng còn chưa nói ra, Tiểu Bạch không cam lòng chịu thiệt mà cứ thế biến thành dị nhân được.
Nói rồi Tiểu Bạch nhìn A Long, ánh mắt như âu yếm cũng vừa lại trìu mến lạ thường. Tiểu Bạch nói bản thân biết A Long trước nay là thẳng nam, dù có ở bên cạnh một đứa gay như cậu thì chắc cũng không thay đổi được. Cậu không mong A Long sẽ thích cậu nhưng ba từ này nhất định cậu phải nói ra để không phải hối tiếc.
“Tao thích mày!”
Cuối cùng cũng nói ra được rồi, Tiểu Bạch mặt mày lem lúa nhìn A Long cười rồi lặp lại lần nữa: “A Long à, tao thật sự thích mày, rất rất thích, thích đến chết đi được!”
A Long tròn mắt nhìn Tiểu Bạch, môi mấp máy trả lời: “Tao cũng…”
Lời còn chưa trọn vẹn, chỉ thiếu hai từ “thích mày” phía sau nữa thôi. Nhưng lúc này mắt Tiểu Bạch chợt thay đổi, trở lại vẻ mặt hung dữ khi nãy rồi chạy quanh đập phá lồng kính.
A Long hiện tại không thể kìm nén nỗi đau thêm được, giọt nước ứ động bấy lâu chợt khẽ lăn dài trên gò má cậu thành dòng lệ đau buồn. Tuấn ở phía sau đi đến đặt tay lên vai A Long an ủi, tình cảnh này Tuấn rất hiểu, nếu Tiểu Bạch là Hương thì cậu cũng sẽ như A Long bây giờ, không còn quan tâm tôn nghiêm của đàn ông là gì nữa. Người mình thương trở nên như vậy, không biết còn có thể cứu được hay không, chắc chắn cảm giác này rất khó chịu, rất đau lòng, rất muốn bản thân là người có thể thay người kia gánh chịu nỗi đau xác thịt, bị máu dị nhân chiếm lấy và biến đổi từng tế bào trong cơ thể.
(Còn tiếp)