K-Q: Chiến Thần Kỵ Sĩ - Chương 10: Vuốt thợ săn - Thức tỉnh
———————————————————-
Kaminari và Blake cùng lao đến khiến cả hai tách ra hai bên. Mặt đất liền nứt ra sau cú va chạm. Zalix kinh ngạc trước đòn tấn công của cả hai, nói:
“Sức mạnh này…”
“Nguy hiểm!”
Halbast đẩy Zalix ra, hứng trọn cú đá trời giáng của Blake. Cậu bị kéo lê một đoạn dài, va vào vách đá. Ngay lúc Zalix không để ý, Kaminari vòng ra sau, tung thêm cú đá khác vào hông cậu. Nội tạng Zalix như muốn trào ra ngay cú đánh đó, cậu lảo đảo, khóe miệng cậu bám đầy nước bọt. Nếu không có bộ giáp, chắc chắn cậu đã thành đốn
ng thịt bằm ngay khi lãnh đòn tấn công bất ngờ ấy.
“Ồ, trụ được sao?!” Kaminari nghiêng đầu “Hiếm thấy đấy.”
“Tôi… nhất định… sẽ thắng!”
Zalix nắm chặt thanh kiếm, chém một đường từ dưới lên, sượt qua mặt Kaminari. Mặt nạ của cậu hiện lên vết xước dài, cậu nhíu mày, tung thêm cú đá khác nhưng bị Zalix nhìn thấu. Zalix cúi người xuống, né cú đá chí tử của Kaminari, rồi vòng qua bên trái, đấm mạnh vào cạnh sườn. Cậu nhói lên, nhảy lùi về sau. Wenny ở trong lồng kính ngạc nhiên, nói:
“Cậu ta làm được rồi!”
“Thằng bé đã học được nó.”
Lylvir mỉm cười. Từ hông Kaminari, máu đỏ tươi rỉ ra. Cậu nhận ra, Zalix đã đâm được vào mình bằng vũ khí giống móng vuốt trên tay. Dù vết thương khá nông, nhưng đây là điều khiến con quái thú trong cậu tỉnh giấc.
“Khá lắm!” Kaminari nghiêng đầu “Nhưng… đó mới là khởi động thôi!”
Phút chóc, Kaminari liền biến mất. Zalix cảnh giác nhìn quanh. Những dòng điện lướt qua, thoắt ẩn rồi thoắt hiện. Bất ngờ, Kaminari xuất hiện phía sau lưng cậu. Cậu giật mình, lia kiếm về đằng sau nhưng Kaminari nhanh chóng lại biến mất thêm lần nữa.
Về phía Halbast, cậu thất thế trước những đòn tấn công chí mạng của Blake. Cậu liếc nhìn Zalix, xong đỡ lấy cú bổ từ trên xuống của Blake.
“Khá lắm đấy!” Blake nói.
“Ờ…”
“Nhưng e là… đòn kế tiếp cậu không trụ nổi đâu!”
Dứt câu, Blake liền xoay người. Tay trái của cậu hóa thành móng vuốt lớn, đánh thẳng vào Halbats và nắm lấy cậu ta ném về phía Zalix. Cả hai va vào nhau, ngã gục xuống. Zalix nôn ngụm máu lớn, cố đứng lên, ánh mắt cậu hiện rõ ý chí quyết tâm. Rõ ràng, cậu muốn chiến thắng những kẻ canh giữ nơi đây.
—Trong khi đó, tại Z.Dragon—
Ở khu vực chữa trị đặc biệt, một chàng trai có mái tóc dài cùng đôi mắt xanh lá ngước nhìn về phía một người đang ngủ yên trong lồng kính hình lăng trụ. Cậu xem đồng hồ trên tay, nói:
“Quá trễ rồi, Đệ Tam.”
Một ánh mắt lóe lên, lồng kính từ từ mở. Làn khói trắng mờ ảo phả ra. Ở bên trong, lộ ra đôi cánh màu đen huyền, óng ánh sắc tối của màn đêm.
“Mừng cậu trở lại, Hắc Anh Hùng.”
Từ trong lồng kính, thiếu niên với bộ giáp, mặt nạ, mái tóc và đôi mắt đen tuyền bước ra. Cơ thể cậu phủ lớp sương màu trắng bạc do ngủ quá lâu trong khí lạnh. Cậu đập mạnh đôi cánh, vươn vai:
“Đã lâu không gặp, Bakuha.”
“Ờ.” Bakuha lau hơi nước bám trên mắt kính “Cậu vẫn không thay đổi, Nahiran Tamaka. À không, giờ phải gọi cậu là Zero mới đúng.”
Zero cười phá lên thích thú, rồi nhảy vồ lên Bakuha như đứa trẻ khiến anh lảo đảo, lật ngửa khỏi xe lăn. Anh vỗ lưng cậu nhẹ nhàng, nói:
“Nặng quá…”
Đó là cách thể hiện cảm xúc của chiến binh thế giới ngầm. Tính cách của Zero rất bí ẩn, lúc trẻ con, lúc lại trầm mặc, và có phần hơi điên khi thể hiện toàn bộ sức mạnh. Bakuha vuốt nhẹ trên đôi cánh, rõ ràng… nó rất mềm mại, và ấm áp.
“Vậy kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?!” Bakuha hỏi.
“Tất nhiên… là tìm kẻ đã khiến tôi ra nông nổi này trước.” Zero đỡ anh ngồi lên xe lăn lại, quay đầu nhìn về lồng kính.
“Eleven, gã ta sao?!”
“Đúng vậy.”
“Gã hiện tại là thành viên của căn cứ Ox, cậu tính sẽ lấy đầu gã liền à?!”
“Hiện tại thì chưa, phải đợi chàng hoàng tử ấy thức giấc… đến lúc đó, cái đầu gã sẽ rơi xuống.”
Quay về khu vực đọ sức, Zalix và Halbast dần kiệt sức trước sức mạnh của kẻ canh giữ. Mồ hôi, vết trầy xước ở khắp nơi trên cơ thể cả hai. Địa hình bắt đầu thay đổi thành khu đất trống. Bên trong lồng kính, Wenny lo lắng, sợ rằng cả hai sẽ chết ngay trong đòn kế tiếp của các thợ săn đó.
“Xin lỗi…” Merny run rẩy “Là do tôi… tôi đã kéo mọi người vào ván cược này.”
“Không sao đâu.” Wenny siết chặt tay, cố trấn an bản thân và mọi người “Tôi tin, cậu ấy sẽ thắng.”
Zalix cố đứng lên thêm lần nữa, nhưng ngay lập tức ngã xuống. Cơ thể cậu ê ẩm, cậu cảm nhận được dường như các khúc xương sắp gãy vụn, và nội tạng như muốn lộn ngược ra ngoài.
“Chết tiệt…” Halbast thở gấp “Họ mạnh quá!”
“Tôi… vẫn chiến đấu được…” Zalix cố đứng dậy, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm “Nhất định, phải cứu được cô ta… và mọi người!”
<Thú vị đấy, chiến binh trẻ.>
Giọng nói phát lên trong đầu Zalix. Từ trên khán đài, bóng dáng Zero hiện lên, nhìn chằm chằm về cậu như mách bảo điều gì đó.
“Nào…”
Ánh mắt Zero lóe lên, chờ đợi bước ngoặc từ Zalix. Cậu hít hơi sâu, nói với Halbast:
“Tôi biết cách… để hạ họ rồi!”
Halbast gật đầu, cả hai tăng tốc, tách ra hai bên. Kaminari và Blake nghiêng đầu, sau đó tách ra, bám theo họ với tốc độ kinh hoàng. Địa hình lần nữa thay đổi thành khu rừng rậm. Zalix nhảy lên cây, lợi dụng địa hình và vũ khí trong tay ngay lập tức ném về phía Blake một quả bom. Blake lia một kiếm, quả bom liền đứt làm đôi, cậu nhiu mắt:
“Vô ích…”
Chưa dứt câu, khói từ bên trong quả bom thoát ra, bốc lên một mùi khó chịu đến mức nôn mửa khiến Kaminari và Blake giật lùi về sau. Halbast nhận ra thứ đó là bom chiết từ dịch của Kippy (một loài gặm nhấm nhỏ. Thân chồn, mặt khỉ. Khi nó hoảng sợ, nó sẽ tiết ra một chất hôi thối từ dạ dày ra để xua đuổi kẻ thù) và hành tây.
“Ra vậy, khứu giác của họ rất nhạy cảm. Thế nên, mùi mạnh là điểm yếu của họ.”
“Halbast!”
Zalix ra ám hiệu, Halbast hiểu được ý cậu, nhanh chóng thực hiện cú đánh úp. Cậu liên tục chém về phía Blake và Kaminari với tốc độ cực nhanh, phối hợp nhịp nhàng cùng Zalix. Bên trong lồng kính, Wenny ngạc nhiên trước pha phản công của Zalix và Halbast, cô áp tay vào lồng ngực, ánh mắt cô chứa đựng niềm tin vào Zalix.
[Cố lên, Zalix… đừng bỏ cuộc.]
Màn sương trắng mù mịt, che khuất tầm nhìn của Kaminari và Blake. Không thể nhìn thấy, khứu giác bị vô hiệu cùng các vết thương chằn chịt. Thời khắc quyết định thắng bại, bất ngờ, Kaminari bay lên, để lộ đôi cánh lông vũ tuyệt đẹp. Làn sương liền tan biến, địa hình lại thay đổi thành vùng đồng bằng. Zero đứng trên khán đài, tỏ vẻ thích thú, nói:
“Xem ra, họ nghiêm túc rồi.”
Halbast cảm nhận được luồng sát khí dày đặc, toàn thân Zalix được bao bọc bởi vầng Mana trắng, báo hiệu cho màn thức tỉnh sắp đến. Kaminari nhìn hồi lâu, quay đầu nhìn sang Blake:
“Có vẻ như nhóc trẻ sắp thức tỉnh.”
“Đúng như lời tiên tri, lên nào!”
Bầu trời chợt kéo mây đen, cơ thể Kaminari phát ra ánh sáng màu bạc. Cậu dang rộng đôi cánh trắng, bay vút vào đám mây đen. Blake vặn mình, nhanh như cắt lao đến Zalix và Halbast khiến cả hai nhảy lùi về sau, tránh được cú đá chí mạng. Halbast xoay người, hóa thành con sói máy cõng Zalix và bắn những quả cầu năng lượng về Blake. Bầu trời xuất hiện những tia chớp đánh xuống cả hai. Halbast vừa né các tia chớp, vừa né đòn của Blake và phản công cùng Zalix. Zalix nhìn lên bầu trời, cậu nhận ra rằng Kaminari đang ở trong tán mây điều khiển sấm chớp giáng xuống cậu và Halbast. Cậu vỗ lưng Halbast, nói:
“Kaminari đang ở trong đó, cẩn thận.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Phía trên!”
Zalix kéo mạnh vai Halbast, giúp cậu né được quả cầu lửa của Blake. Cuộc chiến diễn ra căng thẳng. Zalix suy nghĩ lúc, trong đầu cậu lóe lên ý tưởng táo bạo:
“Halbast, cậu có thể bắn plasma không?”
‘Ý cậu là gì?!’
“Làm theo tôi, nhắm vào đám mây đó.”
Zalix chỉ tay về đám mây hình xoắn ốc, cậu đứng lên, giữ thăng bằng trên lưng Halbast. Hiểu được ý định, Halbast dùng sức, bắn một chùm plasma về phía đám mây. Cùng lúc đó, Zalix lấy đà nhảy vào bên trong. Cơ thể cậu tỏa ra vầng Mana trắng, hòa cùng ánh sáng màu đỏ thẫm. Tia plasma xuyên qua tán mây, để lộ vị trí Kaminari ẩn náu. Cậu nhanh chóng né được đòn đánh, lao xuống tán mây. Bên trong tia sáng, Zalix đuổi theo Kaminari sát phía sau và nhanh chóng đuổi kịp. Cơ thể cậu bao bọc bởi bộ giáp trắng bạc. Cậu hét lên một tiếng, bắt lấy Kaminari. Cả hai xoay vòng trên không trung rồi đâm sầm xuống đất.
[Cảm giác năng lượng đang tuông trào, đây là…]
Tức khắc, Kaminari hất cậu ra, nhanh chóng quay về hướng Blake. Halbast nhìn Zalix, ngạc nhiên:
‘Cậu thức tỉnh sớm hơn tôi nghĩ đấy.’
“Rốt cuộc là…”
‘Sức mạnh thừa kế từ cha cậu – Bạch Kiếm Giáp.’
“Bạch Kiếm?!”
‘Phải, giờ… kết thúc nào!’
Zalix gật đầu, cùng Halbast lao đến. Kaminari và Blake tách ra, ánh mắt họ lóe lên vẻ sát khí. Trận chiến vẫn tiếp tục. Tiếng va đập, gào thét hòa cùng mùi mồ hôi tạo nên bản hòa âm vang dội.
“Hah – ahhhh!!!”
“Argh – ahh!!!”
Cả hai bên dùng hết sức mạnh xông đến, một vụ nổ phát ra, khói bay mù mịt. Bên trong lồng kính, mọi người lo lắng và hồi hộp trước kết quả. Làn khói dần tan, mọi người ngạc nhiên khi thấy cả hai bên đều gục xuống. Wenny nói:
“Họ đã làm được.”
Zalix cố đứng lên, nhưng cơ thể cậu ê ẩm và mỏi nhừ. Cậu quơ quào, cố nắm lấy thanh kiếm bên cạnh, thở gấp:
“Còn sống chứ, Halbast?”
Halbast lê lết nằm bên cạnh Zalix, luồng sáng phát lên và cậu liền trở lại hình dạng ban đầu:
“Xem bản thân cậu giờ đi, đồ ngốc!”
“Phía bên kia sao rồi?!”
Ở phía Kaminari và Blake, họ từ từ đứng dậy. Cơ thể họ bị thương nặng và kiệt sức. Blake nhìn về lồng kính, nói:
“Xem ra, cậu thú vị hơn bọn tôi nghĩ.”
“Ý cậu là gì?!” Zalix nheo mày, lộ rõ vẻ cảnh giác.
“Tạm thời cô ta bọn tôi sẽ giao cho các cậu, nhưng đừng vội mừng. Bọn tôi vẫn còn quay lại.”
Blake và Kaminari liền biến mất, mọi người lập tức quay trở về căn cứ. Họ vội chạy đến, ôm lấy cả hai, mừng rỡ nói:
“Tốt quá, các cậu không sao cả!”
“Ờ.” Zalix mỉm cười.
“Vừa nãy nhóc làm tốt lắm, Zalix!” Lylvir vỗ mạnh vai Zalix.
“Vâng, mà sao… em thấy chóng mặt quá…”
Zalix liền gục xuống bất tỉnh, mọi người nhận ra… cậu đã kiệt sức hoàn toàn. Enastliar thở hơi, nói:
“Có vẻ như chúng ta nên dọn dẹp mớ hỗn độn này rồi.”
Tại tòa nhà cao tầng cách căn cứ Ox không xa, Kaminari và Blake đang đứng trên đó. Họ nhìn về phía căn cứ hồi lâu, nói:
“Mọi thứ vẫn theo kế hoạch.”
Cơn gió thoảng thổi qua, tiếng bước chân vang lên. Từ đằng xa, Brian chậm rãi đi đến. Cậu nhìn các vết thương của cả hai, hỏi:
“Nhiệm vụ thất bại rồi sao?!”
———————————————————-
Kaminari và Blake cùng lao đến khiến cả hai tách ra hai bên. Mặt đất liền nứt ra sau cú va chạm. Zalix kinh ngạc trước đòn tấn công của cả hai, nói:
“Sức mạnh này…”
“Nguy hiểm!”
Halbast đẩy Zalix ra, hứng trọn cú đá trời giáng của Blake. Cậu bị kéo lê một đoạn dài, va vào vách đá. Ngay lúc Zalix không để ý, Kaminari vòng ra sau, tung thêm cú đá khác vào hông cậu. Nội tạng Zalix như muốn trào ra ngay cú đánh đó, cậu lảo đảo, khóe miệng cậu bám đầy nước bọt. Nếu không có bộ giáp, chắc chắn cậu đã thành đống thịt bằm ngay khi lãnh đòn tấn công bất ngờ ấy.
“Ồ, trụ được sao?!” Kaminari nghiêng đầu “Hiếm thấy đấy.”
“Tôi… nhất định… sẽ thắng!”
Zalix nắm chặt thanh kiếm, chém một đường từ dưới lên, sượt qua mặt Kaminari. Mặt nạ của cậu hiện lên vết xước dài, cậu nhíu mày, tung thêm cú đá khác nhưng bị Zalix nhìn thấu. Zalix cúi người xuống, né cú đá chí tử của Kaminari, rồi vòng qua bên trái, đấm mạnh vào cạnh sườn. Cậu nhói lên, nhảy lùi về sau. Wenny ở trong lồng kính ngạc nhiên, nói:
“Cậu ta làm được rồi!”
“Thằng bé đã học được nó.”
Lylvir mỉm cười. Từ hông Kaminari, máu đỏ tươi rỉ ra. Cậu nhận ra, Zalix đã đâm được vào mình bằng vũ khí giống móng vuốt trên tay. Dù vết thương khá nông, nhưng đây là điều khiến con quái thú trong cậu tỉnh giấc.
“Khá lắm!” Kaminari nghiêng đầu “Nhưng… đó mới là khởi động thôi!”
Phút chóc, Kaminari liền biến mất. Zalix cảnh giác nhìn quanh. Những dòng điện lướt qua, thoắt ẩn rồi thoắt hiện. Bất ngờ, Kaminari xuất hiện phía sau lưng cậu. Cậu giật mình, lia kiếm về đằng sau nhưng Kaminari nhanh chóng lại biến mất thêm lần nữa.
Về phía Halbast, cậu thất thế trước những đòn tấn công chí mạng của Blake. Cậu liếc nhìn Zalix, xong đỡ lấy cú bổ từ trên xuống của Blake.
“Khá lắm đấy!” Blake nói.
“Ờ…”
“Nhưng e là… đòn kế tiếp cậu không trụ nổi đâu!”
Dứt câu, Blake liền xoay người. Tay trái của cậu hóa thành móng vuốt lớn, đánh thẳng vào Halbats và nắm lấy cậu ta ném về phía Zalix. Cả hai va vào nhau, ngã gục xuống. Zalix nôn ngụm máu lớn, cố đứng lên, ánh mắt cậu hiện rõ ý chí quyết tâm. Rõ ràng, cậu muốn chiến thắng những kẻ canh giữ nơi đây.
—Trong khi đó, tại Z.Dragon—
Ở khu vực chữa trị đặc biệt, một chàng trai có mái tóc dài cùng đôi mắt xanh lá ngước nhìn về phía một người đang ngủ yên trong lồng kính hình lăng trụ. Cậu xem đồng hồ trên tay, nói:
“Quá trễ rồi, Đệ Tam.”
Một ánh mắt lóe lên, lồng kính từ từ mở. Làn khói trắng mờ ảo phả ra. Ở bên trong, lộ ra đôi cánh màu đen huyền, óng ánh sắc tối của màn đêm.
“Mừng cậu trở lại, Hắc Anh Hùng.”
Từ trong lồng kính, thiếu niên với bộ giáp, mặt nạ, mái tóc và đôi mắt đen tuyền bước ra. Cơ thể cậu phủ lớp sương màu trắng bạc do ngủ quá lâu trong khí lạnh. Cậu đập mạnh đôi cánh, vươn vai:
“Đã lâu không gặp, Bakuha.”
“Ờ.” Bakuha lau hơi nước bám trên mắt kính “Cậu vẫn không thay đổi, Nahiran Tamaka. À không, giờ phải gọi cậu là Zero mới đúng.”
Zero cười phá lên thích thú, rồi nhảy vồ lên Bakuha như đứa trẻ khiến anh lảo đảo, lật ngửa khỏi xe lăn. Anh vỗ lưng cậu nhẹ nhàng, nói:
“Nặng quá…”
Đó là cách thể hiện cảm xúc của chiến binh thế giới ngầm. Tính cách của Zero rất bí ẩn, lúc trẻ con, lúc lại trầm mặc, và có phần hơi điên khi thể hiện toàn bộ sức mạnh. Bakuha vuốt nhẹ trên đôi cánh, rõ ràng… nó rất mềm mại, và ấm áp.
“Vậy kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?!” Bakuha hỏi.
“Tất nhiên… là tìm kẻ đã khiến tôi ra nông nổi này trước.” Zero đỡ anh ngồi lên xe lăn lại, quay đầu nhìn về lồng kính.
“Eleven, gã ta sao?!”
“Đúng vậy.”
“Gã hiện tại là thành viên của căn cứ Ox, cậu tính sẽ lấy đầu gã liền à?!”
“Hiện tại thì chưa, phải đợi chàng hoàng tử ấy thức giấc… đến lúc đó, cái đầu gã sẽ rơi xuống.”
Quay về khu vực đọ sức, Zalix và Halbast dần kiệt sức trước sức mạnh của kẻ canh giữ. Mồ hôi, vết trầy xước ở khắp nơi trên cơ thể cả hai. Địa hình bắt đầu thay đổi thành khu đất trống. Bên trong lồng kính, Wenny lo lắng, sợ rằng cả hai sẽ chết ngay trong đòn kế tiếp của các thợ săn đó.
“Xin lỗi…” Merny run rẩy “Là do tôi… tôi đã kéo mọi người vào ván cược này.”
“Không sao đâu.” Wenny siết chặt tay, cố trấn an bản thân và mọi người “Tôi tin, cậu ấy sẽ thắng.”
Zalix cố đứng lên thêm lần nữa, nhưng ngay lập tức ngã xuống. Cơ thể cậu ê ẩm, cậu cảm nhận được dường như các khúc xương sắp gãy vụn, và nội tạng như muốn lộn ngược ra ngoài.
“Chết tiệt…” Halbast thở gấp “Họ mạnh quá!”
“Tôi… vẫn chiến đấu được…” Zalix cố đứng dậy, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm “Nhất định, phải cứu được cô ta… và mọi người!”
<Thú vị đấy, chiến binh trẻ.>
Giọng nói phát lên trong đầu Zalix. Từ trên khán đài, bóng dáng Zero hiện lên, nhìn chằm chằm về cậu như mách bảo điều gì đó.
“Nào…”
Ánh mắt Zero lóe lên, chờ đợi bước ngoặc từ Zalix. Cậu hít hơi sâu, nói với Halbast:
“Tôi biết cách… để hạ họ rồi!”
Halbast gật đầu, cả hai tăng tốc, tách ra hai bên. Kaminari và Blake nghiêng đầu, sau đó tách ra, bám theo họ với tốc độ kinh hoàng. Địa hình lần nữa thay đổi thành khu rừng rậm. Zalix nhảy lên cây, lợi dụng địa hình và vũ khí trong tay ngay lập tức ném về phía Blake một quả bom. Blake lia một kiếm, quả bom liền đứt làm đôi, cậu nhiu mắt:
“Vô ích…”
Chưa dứt câu, khói từ bên trong quả bom thoát ra, bốc lên một mùi khó chịu đến mức nôn mửa khiến Kaminari và Blake giật lùi về sau. Halbast nhận ra thứ đó là bom chiết từ dịch của Kippy (một loài gặm nhấm nhỏ. Thân chồn, mặt khỉ. Khi nó hoảng sợ, nó sẽ tiết ra một chất hôi thối từ dạ dày ra để xua đuổi kẻ thù) và hành tây.
“Ra vậy, khứu giác của họ rất nhạy cảm. Thế nên, mùi mạnh là điểm yếu của họ.”
“Halbast!”
Zalix ra ám hiệu, Halbast hiểu được ý cậu, nhanh chóng thực hiện cú đánh úp. Cậu liên tục chém về phía Blake và Kaminari với tốc độ cực nhanh, phối hợp nhịp nhàng cùng Zalix. Bên trong lồng kính, Wenny ngạc nhiên trước pha phản công của Zalix và Halbast, cô áp tay vào lồng ngực, ánh mắt cô chứa đựng niềm tin vào Zalix.
[Cố lên, Zalix… đừng bỏ cuộc.]
Màn sương trắng mù mịt, che khuất tầm nhìn của Kaminari và Blake. Không thể nhìn thấy, khứu giác bị vô hiệu cùng các vết thương chằn chịt. Thời khắc quyết định thắng bại, bất ngờ, Kaminari bay lên, để lộ đôi cánh lông vũ tuyệt đẹp. Làn sương liền tan biến, địa hình lại thay đổi thành vùng đồng bằng. Zero đứng trên khán đài, tỏ vẻ thích thú, nói:
“Xem ra, họ nghiêm túc rồi.”
Halbast cảm nhận được luồng sát khí dày đặc, toàn thân Zalix được bao bọc bởi vầng Mana trắng, báo hiệu cho màn thức tỉnh sắp đến. Kaminari nhìn hồi lâu, quay đầu nhìn sang Blake:
“Có vẻ như nhóc trẻ sắp thức tỉnh.”
“Đúng như lời tiên tri, lên nào!”
Bầu trời chợt kéo mây đen, cơ thể Kaminari phát ra ánh sáng màu bạc. Cậu dang rộng đôi cánh trắng, bay vút vào đám mây đen. Blake vặn mình, nhanh như cắt lao đến Zalix và Halbast khiến cả hai nhảy lùi về sau, tránh được cú đá chí mạng. Halbast xoay người, hóa thành con sói máy cõng Zalix và bắn những quả cầu năng lượng về Blake. Bầu trời xuất hiện những tia chớp đánh xuống cả hai. Halbast vừa né các tia chớp, vừa né đòn của Blake và phản công cùng Zalix. Zalix nhìn lên bầu trời, cậu nhận ra rằng Kaminari đang ở trong tán mây điều khiển sấm chớp giáng xuống cậu và Halbast. Cậu vỗ lưng Halbast, nói:
“Kaminari đang ở trong đó, cẩn thận.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Phía trên!”
Zalix kéo mạnh vai Halbast, giúp cậu né được quả cầu lửa của Blake. Cuộc chiến diễn ra căng thẳng. Zalix suy nghĩ lúc, trong đầu cậu lóe lên ý tưởng táo bạo:
“Halbast, cậu có thể bắn plasma không?”
‘Ý cậu là gì?!’
“Làm theo tôi, nhắm vào đám mây đó.”
Zalix chỉ tay về đám mây hình xoắn ốc, cậu đứng lên, giữ thăng bằng trên lưng Halbast. Hiểu được ý định, Halbast dùng sức, bắn một chùm plasma về phía đám mây. Cùng lúc đó, Zalix lấy đà nhảy vào bên trong. Cơ thể cậu tỏa ra vầng Mana trắng, hòa cùng ánh sáng màu đỏ thẫm. Tia plasma xuyên qua tán mây, để lộ vị trí Kaminari ẩn náu. Cậu nhanh chóng né được đòn đánh, lao xuống tán mây. Bên trong tia sáng, Zalix đuổi theo Kaminari sát phía sau và nhanh chóng đuổi kịp. Cơ thể cậu bao bọc bởi bộ giáp trắng bạc. Cậu hét lên một tiếng, bắt lấy Kaminari. Cả hai xoay vòng trên không trung rồi đâm sầm xuống đất.
[Cảm giác năng lượng đang tuông trào, đây là…]
Tức khắc, Kaminari hất cậu ra, nhanh chóng quay về hướng Blake. Halbast nhìn Zalix, ngạc nhiên:
‘Cậu thức tỉnh sớm hơn tôi nghĩ đấy.’
“Rốt cuộc là…”
‘Sức mạnh thừa kế từ cha cậu – Bạch Kiếm Giáp.’
“Bạch Kiếm?!”
‘Phải, giờ… kết thúc nào!’
Zalix gật đầu, cùng Halbast lao đến. Kaminari và Blake tách ra, ánh mắt họ lóe lên vẻ sát khí. Trận chiến vẫn tiếp tục. Tiếng va đập, gào thét hòa cùng mùi mồ hôi tạo nên bản hòa âm vang dội.
“Hah – ahhhh!!!”
“Argh – ahh!!!”
Cả hai bên dùng hết sức mạnh xông đến, một vụ nổ phát ra, khói bay mù mịt. Bên trong lồng kính, mọi người lo lắng và hồi hộp trước kết quả. Làn khói dần tan, mọi người ngạc nhiên khi thấy cả hai bên đều gục xuống. Wenny nói:
“Họ đã làm được.”
Zalix cố đứng lên, nhưng cơ thể cậu ê ẩm và mỏi nhừ. Cậu quơ quào, cố nắm lấy thanh kiếm bên cạnh, thở gấp:
“Còn sống chứ, Halbast?”
Halbast lê lết nằm bên cạnh Zalix, luồng sáng phát lên và cậu liền trở lại hình dạng ban đầu:
“Xem bản thân cậu giờ đi, đồ ngốc!”
“Phía bên kia sao rồi?!”
Ở phía Kaminari và Blake, họ từ từ đứng dậy. Cơ thể họ bị thương nặng và kiệt sức. Blake nhìn về lồng kính, nói:
“Xem ra, cậu thú vị hơn bọn tôi nghĩ.”
“Ý cậu là gì?!” Zalix nheo mày, lộ rõ vẻ cảnh giác.
“Tạm thời cô ta bọn tôi sẽ giao cho các cậu, nhưng đừng vội mừng. Bọn tôi vẫn còn quay lại.”
Blake và Kaminari liền biến mất, mọi người lập tức quay trở về căn cứ. Họ vội chạy đến, ôm lấy cả hai, mừng rỡ nói:
“Tốt quá, các cậu không sao cả!”
“Ờ.” Zalix mỉm cười.
“Vừa nãy nhóc làm tốt lắm, Zalix!” Lylvir vỗ mạnh vai Zalix.
“Vâng, mà sao… em thấy chóng mặt quá…”
Zalix liền gục xuống bất tỉnh, mọi người nhận ra… cậu đã kiệt sức hoàn toàn. Enastliar thở hơi, nói:
“Có vẻ như chúng ta nên dọn dẹp mớ hỗn độn này rồi.”
Tại tòa nhà cao tầng cách căn cứ Ox không xa, Kaminari và Blake đang đứng trên đó. Họ nhìn về phía căn cứ hồi lâu, nói:
“Mọi thứ vẫn theo kế hoạch.”
Cơn gió thoảng thổi qua, tiếng bước chân vang lên. Từ đằng xa, Brian chậm rãi đi đến. Cậu nhìn các vết thương của cả hai, hỏi:
“Nhiệm vụ thất bại rồi sao?!”
“Không.” Kaminari đáp “Chỉ là bọn tôi muốn chơi với họ lâu thêm chút thôi.”
“Sao các cậu không giết cô ta?!”
“Không rõ nữa.”
Cả ba im lặng lúc lâu, Brian nhìn về phía căn cứ, nói:
“Zero đã tỉnh lại, cậu ta sẽ hành động sớm thôi.”
“Bọn tôi biết điều đó.” Blake trả lời.
“Vậy… các cậu sẽ làm gì tiếp đây.”
“Như mọi khi, đi săn!”