K-Q: Chiến Thần Kỵ Sĩ - Chương 11: Rồng hoang
———————————————————-
Cơn gió mùa xuân vẫn thổi, hòa cùng hương hoa nhè nhẹ lướt qua căn cứ Ox. Bên trong phòng nghiên cứu sinh vật kỳ bí, Merny bắt đầu chán nản, cô chải bộ lông mềm mại của Klion, nói:
“Xem ra nhóc sướng thật, được chơi đùa, được thoải mái chạy nhảy ở đây. Đã thế được tắm rửa chải chuốt nữa.”
Klion vẫy đuôi, ngáp hơi dài, rồi nằm ngửa bụng ra một cách thoải mái. Merny vuốt ve bụng nó, rồi nhìn Berry và Borry:
“Ai muốn được sờ bụng nào?”
Berry và Borry lắc đuôi, chạy về phía Merny. Cô mỉm cười, sờ vào bộ lông mềm mại của chúng.
“Mềm quá đi ~”
—Trong khi đó, tại Sizmest—
Trong một nhà máy bỏ hoang, một cái bóng lướt qua, nhanh như cơn gió đến một thùng chứa hàng. Ánh nắng chiếu xuyên qua ô cửa vỡ nát, để lộ một thiếu niên có mái tóc đen ngắn, đôi mắt xanh lam và mặc bộ áo trắng. Cậu huýt hồi sáo triệu tập, một nhóm năm người xuất hiện từ sau lưng cậu. Họ là những Elletoment – những vũ khí chiến đấu hạng nặng có sức mạnh ngang ngửa với Aumata. Cậu nhìn quanh, phát hiện thiếu mất một người, hỏi:
“Casshara đâu rồi?!”
“Cậu ta à?” Thiếu niên có mái tóc đen dài, đôi mắt xanh ngọc cùng bộ giáp đen xen kẽ màu đỏ nói: “Có kẽ cậu ta đang ở đâu đó thôi, Hakima.”
“Cũng có khi là gặp chuyện đấy, Lagio.” Người có mái tóc trắng huyền, đeo mặt nạ và bộ giáp bạc nói: “Tên đó một lần ra ngoài chắc chắn là gặp điều gì đó không lành chút nào.”
“Cậu nói cũng đúng, Atirast.” thiếu niên ấy gật đầu “Chúng ta phải tìm cậu ta. Bazain, Kalrist và Ritast theo tôi. Lagio và Atirast, hai cậu do thám các khu vực lân cận.”
“Đã rõ!”
Về phía căn cứ Ox, Lylvir phát hiện sự bất thường ở khu phố A trong lúc kiểm tra. Cô nhíu mày, nói:
“Đây là…”
“Sao vậy, Lylvir?!” Enastliar hỏi.
“Có thứ gì đó ở khu A.”
“Để tôi xem nào.”
Enastliar nhìn về phía màn hình do thám, vật thể bí ẩn ấy nhảy sượt qua, giẫm nát bọ trinh sát với tốc độ rất nhanh sau đó biến mất như cơn gió. Cậu tua chậm lại, ngạc nhiên khi thấy đó là một thiếu niên trẻ có mái tóc bờm sư tử nâu, đôi mắt xanh thẫm, ánh lên như viên pha lê cùng bộ giáp bó màu trắng huyền. Thân hình thiếu niên ấy khá mảnh, thế nhưng lại rất linh hoạt và dẻo dai. Enastliar bất an, cậu có cảm giác không lành nếu vô tình chạm trán với thiếu niên ấy.
“Tên đó…” Enastliar nhíu mày “Không thể nào!”
“Sao thế?!” Lylvir hỏi.
“Một trong sáu vũ khí sưu tập của Hellment – Casshara.”
“Cái…”
“Ông ta là một gã điên, sở thích của ông là sưu tập và tạo ra những món vũ khí vượt xa cả khoa học. Trong số đó có cả Elletoment.”
“Elletoment ư?!”
“Đúng vậy, nhưng tôi nghe nói chúng đã biến mất từ rất lâu cơ mà… sao chúng lại ở đây?!”
“Không lẽ…”
“Có người điều khiển chúng, hoặc chúng đã có chủ nhân mới.”
Về phía phòng tu dưỡng, Halbast từ từ tỉnh lại. Ánh mắt cậu lóe lên vầng sáng xanh lam, hệt như viên đá quý. Cậu nhìn những dây nối chằn chịt trên người, thở hơi dài.
“Tỉnh rồi à?!” Eleven nói.
Halbast im lặng, không phản ứng trước lời của ông. Eleven nhìn cậu, khẽ chạm vào mái tóc trắng ấy nhưng bị cậu hất ra. Ông lắc đầu, chán nản:
“Thôi nào, đừng lạnh nhạt thế chứ!”
Halbast không trả lời, Eleven thở dài. Ông ngồi bên cạnh cậu, nói:
“Cậu khó gần thật, hệt như cậu ta.”
Halbast quay đầu lại, chăm chú nhìn Eleven khiến ông ngạc nhiên, nói:
“Chịu phản ứng rồi à?!”
Halbast vẫn im lặng, ánh mắt cậu hiện lên một vẻ đẹp huyền ảo, tựa như mãnh thú đang săn mồi. Eleven nhìn ra cửa sổ, nói tiếp:
“Đó là người từng đồng hành cùng ta, hắn cũng khó gần hệt cậu vậy.”
“Thế… cậu ta đâu rồi?!” Halbast hỏi Eleven.
“Mất lâu rồi, vì Sói Điên.”
Halbast giật mình trước lời Eleven. Ông đưa cậu xem chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc. Cậu nhận ra, trên mặt đồng hồ có một vệt máu khá lớn đã khô cứng từ lâu và rỉ sét. Cậu nói:
“Vết máu đó…”
“Sói Điên đã giết cậu ta, ta vẫn nhớ như in khuôn mặt chết chóc của hắn… và hắn đã cười, một nụ cười đầy chết chóc.”
“Hm…” Halbast nheo mắt “Đừng nói là…”
“Ờ, chỉ huy của Wolf Fangs – Ellvist Haniarast, hắn là kẻ đã giết đồng đội ta.”
“Vậy à, thế tôi hỏi ông… vì sao ông lại phản bội thế giới ngầm?!”
Eleven giật mình, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Halbast.
“Ta…” Eleven ngập ngừng.
“Đừng trốn tránh, tôi biết ông đã đắc tội với ai đó trong thế giới ngầm. Nói đi!”
“Được rồi, ta sẽ nói… trước đó ta là gián điệp của Ox tại thế giới ngầm, thế nhưng…”
Trong lúc do thám, ta đã gặp sự cố. Đúng hơn rằng, ta đã chạm trán với hắn…
Đôi mắt như bóng đêm sâu thẳm, bộ giáp đen huyền, tựa như con Hắc Long và đôi cánh lông vũ. Kẻ được biết với tên Hắc Anh Hùng – Zero. Hắn biết ta là gián điệp, và luôn truy lùng ta.
Cho đến khi…
Ta và hắn quyết đấu tại mép vực Ryllian. Đó là ngày mưa giông bão tố, ta đoán… ông trời đang muốn trừng phạt ta. Lúc hắn để lộ sơ hở, ta đã đâm hắn bằng con dao bạc và đẩy hắn xuống vực.
Vào thời khắc hắn rơi xuống, ta đã nghe thấy tiếng hắn hét lên:
“Đừng hòng trốn được ta, kẻ phản bội. Ta sẽ trở lại, nhất định… ta sẽ treo đầu ngươi lên đỉnh tòa tháp đó!!”
…
Habast trầm tư hồi lâu khi nghe lại câu chuyện. Chợt tiếng báo động inh tai vang lên, Eleven giật mình, nhìn về phía màn hình do thám. Ông thất kinh khi thấy các Dove đã bị giết một cách tàn nhẫn chất thành từng núi. Bên trên ấy, bóng dáng của Zero lần nữa lộ ra, toát lên vẻ đẹp chết người. Ánh mắt của Zero lóe lên, như thể muốn cảnh báo Eleven rằng… ông không thể thoát khỏi kết cục của những kẻ phản bội.
[Hắn đến để tìm mình!] Eleven bất an, sau đó rời đi.
Ông đã sẵn sàng chiến đấu với Zero thêm lần nữa. Có lẽ, đó là nhiệm vụ mà ông cần thực hiện, để trả giá cho những gì mình đã làm. Halbast suy nghĩ, nhìn bóng lưng Eleven càng lúc càng xa, rồi nhìn chiếc đồng hồ ông để quên với tâm trạng lo lắng, dù cậu và ông có mối quan hệ không tốt cho mấy.
Về phía khu A, nơi Zero xuất hiện, mọi thứ gần như trở thành đống đổ nát. Các lính Dove còn sống sót trốn sau những bức tường, ánh mắt họ hiện lên vẻ sợ hãi khi chứng kiến từng người đồng đội ngã xuống. Người bị cắt thành từng mảnh, moi ruột gan, rút xương,… chất lên thành từng đống. Zero nghiêng đầu, chậm rãi bước đến gần bẫy lính Dove đặt ra. Cậu biết thứ đó dùng để bắt mình, nhưng cậu cố tình như không thấy. Tiếng lạch cạch phát ra từ bộ giáp, pha trộn trong mùi máu tanh nồng. Một lính Dove khẽ dòm qua khe nứt trên tường, tay anh nắm chặt công tắc kích hoạt bẫy, run bần bật, sợ rằng mình sẽ chết trong tay con thú hoang ấy bất cứ lúc nào.
“Chết tiệt…” Anh nghiến răng “Hắn vẫn ở đấy!”
Bóng dáng Zero càng lúc càng gần, chợt cậu dừng lại bên cạnh bức tường nơi lính Dove ẩn nấp. Cơn gió thoảng mang theo mùi tanh của máu, hòa vào mùi rỉ sét tạo lên không khí ngột ngạt. Thấy cậu đang ở trên bẫy, anh vội bấm công tắc kích hoạt. Một loạt dây cước quấn chặt lấy, kéo cậu khuỵu xuống đất, kèm theo đó là một nguồn điện lóe lên. Zero thét lên tiếng thảm, gục xuống . Anh từ từ bước ra, thấy Zero nằm yên bất động, anh lắp bắp, nói:
“Làm được rồi… mình đã bắt được…”
Anh chưa dứt câu. Tức khắc, đầu anh liền đứt lìa, máu tươi phun ra thành cột. Zero bất ngờ xuất hiện từ phía sau, hóa ra… đó là ảo ảnh của cậu. Một cú lừa hoàn hảo.
Cùng lúc đó, Eleven cũng đồng thời xuất hiện. Ông giật mình, kinh hãi trước cảnh tượng trước mặt. Zero quay đầu nhìn ông, ánh mắt hiện lên sự vô cảm rõ nét. Gặp lại kẻ thù cũ, Eleven không khỏi phẫn nộ trước sự tàn độc của Zero. Ông hét lớn, giọng đầy căm phẫn:
“Tên khốn!!”
Eleven nâng cây súng ưa thích của mình lên là khẩu K08 (một dạng súng tiểu liên bán tự động, tương đồng với CZ EVO3), xả về hướng Zero. Những chùm đạn bắn ra, hệt như vũ bão lao đến cậu. Cậu gập đôi cánh, co người đỡ lấy những viên đạn. Từng viên lăn lông lốc xuống đất. Eleven trợn mắt, ông không thể tin rằng Zero vẫn còn sống trước cơn mưa đạn đó. Cậu thoắt ẩn, rồi lại thoắt hiện, tiếp cận Eleven một cách nhẹ nhàng. Mắt đối mắt, Eleven lùi lại phía sau, tay nắm chặt vũ khí, nghiến răng nói:
“Tại sao… ngươi vẫn sống?!”
“Ta đâu dễ chết đến thế, với lại… ông cho dù có giết ta bao nhiêu lần, thì ta vẫn sống lại thôi.”
Mồ hôi trên trán Eleven tuông ra như suối. Trước đây, ông từng chứng kiến Zero một mình càn quét ba băng nhóm khủng bố lớn trong thế giới ngầm với tổng số hơn 200 tên. Ánh mắt sắc như dao của Zero lóe lên, như con rồng hoang đói khát, sẵn sàng xé xác ông bất cứ lúc nào.
“Cũng 23 năm rồi nhỉ?” Zero mở rộng cánh, nói.
“Ngươi…” Eleven siết chặt tay “Đồ máu lạnh, họ đã làm gì sai?!”
“Đơn giản, ta muốn nhử ngươi.”
“Không lẽ…”
“Ta muốn cái đầu của ngươi, Eleven. Nhưng, có lẽ hơi sớm nên… ta đã trút cơn phẫn nộ của ta, lên đám lính này.”
“Chết tiệt… ta giết ngươi!”
Eleven vung cây lao về phía Zero. Cậu nhanh như cắt bay lên cao, né tránh đòn tấn công từ ông. Cậu trừng mắt, ngay lập tức, nội tạng, xương cốt của các lính Dove tuông ra, kết cấu, biến đổi thành những con chó săn có đôi mắt đỏ thẫm. Bên trong miệng của chúng là khuôn mặt của những người xấu số bị Zero giết.
Eleven nhận ra, đó là chiêu đã tiễn bọn khủng bố trong thế giới ngầm mang tên Corpse Dance (Vũ Điệu Tử Thi). Nó cho phép điều khiển những xác chết và biến chúng thành bất cứ hình dạng nào thông qua Parasitic plant (Cây Ký Sinh). Ông muốn bắn trả, nhưng không thể. Khuôn mặt bên trong miệng chúng liên tục gào thét, những cánh tay nhô ra, hệt như oan hồn khóc than, cầu xin được siêu thoát.
“Đau quá…”
“Cứu tôi với…”
“Eleven…”
Eleven nhắm chặt mắt. Zero nhiu mày, nói:
“Ta cảm nhận được sự sợ hãi trong ông, nào… giờ ông sẽ làm gì đây, Eleven?!”
Một bên là đồng đội, bên là kẻ thù. Eleven nghiến răng, giương cao súng, hét lên. Một dòng đạn bắn qua đàn xác sống, dòng máu đỏ tươi phun ra, ướt đẫm người ông. Thời khắc ông không chú ý, Zero liền lao xuống, tóm lấy cổ tay Eleven bay lên. Ông cố gắng vùng ra, nhưng càng cử động, cậu càng siết chặt. Móng vuốt sắc nhọn ấy găm sâu vào da thịt ông, máu ứa ra thành từng giọt, chảy dài xuống.
Chợt Zero hất ông lên cao, rồi túm vai ông ném xuống. Tiếng “Uỳnh!” phát ra, Eleven đâm sầm vào vách tường. Nếu không có giáp và khiên bảo vệ, chắc chắn ông sẽ chết sau cú đó.
“Trụ được sao, thú vị đấy.”