K-Q: Chiến Thần Kỵ Sĩ - Chương 3: Bí mật - Tai ương
———————————————————-
Phía nhóm Zalix, họ cùng Eleven đến một khu đầm lầy sâu trong rừng. Nơi đây hoàn toàn bao phủ bởi rêu xanh, xen lẫn bên trong là những bộ xương trắng xóa. Rõ ràng, nó không phải nơi giành cho những người yếu tim ghé qua.
Trong đầm lầy là nơi trú ẩn của loài Velaster (một loài thú nhỏ ăn xác thối. Thân và đầu là loài gặm nhấm, lưỡi dài, vuốt nhỏ, có cánh như chuồn chuồn) và Spicat (loài thú thân nhện, đầu mèo rừng. Rất hung dữ và sống đơn độc). Nhóm Zalix nhìn quanh, cảm giác hồi hộp khiến tim cả hai đập loạn.
Tiếng gầm của dã thú vang lên, tóc của cả hai dựng ngược lên như tia lửa điện chạy sượt qua. Cả hai hoảng loạn, ôm chầm lấy nhau rồi đồng thanh hét:
“Đáng sợ quá!!”
Âm thanh sột soạt phát ra, cùng với tiếng cành cây gãy đổ và tiếng gầm gừ. Eleven phát hiện điều bất thường, đó là tiếng bước của một con Blood Nightmare (kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn. Cao khoảng bốn mét rưỡi đối với con đực và con cái sẽ là sáu mét tám. Cánh quạ, thân ngựa, chân sói, khuôn mặt giống hệt như người với chiếc mặt nạ màu trắng), và nó đang đến đây.
Trong quá khứ của Eleven, ông đã từng chạm trán với một con Blood Nightmare và bị nó nhai nát cánh tay trái. Nếu không phải vì ông đâm vào điểm yếu của nó là những nếp gấp giống mang cá trên cổ nó, có lẽ ông đã nằm gọn trong bụng của nó, hoặc bị nó tra tấn cho đến chết.
Ngay lúc ông tưởng con quái vật ăn mất cánh tay trái của mình năm đó sẽ đến đây. Đột nhiên, tiếng bước chân liền dừng lại. Đằng sau tán cây, đầu của kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn – Blood Nightmare lộ ra. Nó là một “cô nàng”, và nó đang đi săn.
“Nó là…” Zalix ngạc nhiên.
“Một con Blood Nightmare.” Eleven cảnh giác trước sự hiện diện của con thú.
Nó nhìn chằm chằm về họ, ánh mắt nó lóe lên như ngọn lửa. Trái tim Zalix đập chậm một nhịp, chân cậu run lên trước ánh nhìn của kẻ đứng đầu nơi đây.
Eleven kéo cậu cùng Wenny ra sau mình. Tay ông nắm chặt khẩu K – 23 (một dạng súng săn cỡ trung. Được sử dụng trong trường hợp đối đầu với ma thú). Ông tiến đến con Blood Nightmare, miệng vẫn ngậm điếu thuốc đang hút dở.
“Xin chào, nhận ra ta chứ… quý cô?!” Eleven cười khà khà “Còn nhớ cánh tay lão già này không?!”
Nó gầm lên tiếng động trời, nước bọt của nó văng ra như một con chó hóa điên và giơ vuốt tấn công Eleven. Mặt đất nứt ra, vỡ thành từng mảnh vụn. Nếu người thường trúng phải cú vồ ấy, chắc chắn sẽ thành đống thịt vụn.
Eleven xoay người, nhắm chuẩn vào đùi con quái vật, bắn một phát thẳng cẳng chân của nó. Tiếng gầm của nó vang động cả khu rừng. Thừa thời cơ, ông ngay lập tức lấy đà, đâm ngọn giáo vào cổ nó. Ngọn giáo xuyên qua cuống họng, dòng máu tím thẫm của nó trào ra như thác. Nó rống lên một tiếng, rồi ngã ra đất.
“Tuyệt quá.” Wenny thốt lên.
Zalix tròn mắt, nhìn Eleven lúc sau đó tặc lưỡi bỏ sang một phía. Ông rút ngọn giáo ra khỏi cổ con Blood Nightmare, rồi lại lấy trong túi bình rượu đầy tưới lên cái xác. Ông chấp tay lại, nói nhỏ:
“Hãy yên nghỉ, linh hồn nhỏ.”
Những đốm sáng thoát ra từ xác con Blood Nightmare khiến Wenny và Zalix ngạc nhiên. Đó là những hạt Mana màu trắng bạc. Chúng tồn tại ở khắp nơi, và là nguồn sức mạnh của các chiến binh với các pháp sư.
Chợt có tiếng động ở bụi cây gần phía Zalix đứng. Cậu giật mình, quay sang nhìn, dường như có cái gì đó đang chuyển động bên trong.
Zalix hồi hộp, sau đó bước đến gần bụi cây. Cậu tìm kiếm bên trong thì phát hiện hai con Blood Nightmare khác chui ra từ hai vỏ trứng màu xám bạc. Chúng là những con non vừa mới nở, chúng vẫn chưa mở mắt. Cánh của chúng dính lại với nhau, và bám đầy chất nhầy bên trong quả trứng. Chúng kêu lên từng tiếng như tiếng mèo con, rõ ràng… chúng đang tìm mẹ.
Cậu từ từ đến gần chúng, dùng khăn mùi xoa lau đi lớp nhầy trên cánh. Chúng chỉ to bằng con cún nhỏ, tuy chưa có răng nhưng móng chúng lại rất sắc khiến cổ tay cậu trầy cả một đoạn và tứa cả máu. Zalix khẽ vuốt ve chúng, mỉm cười:
“Dễ thương quá.”
Cùng lúc đó, Eleven và Wenny cũng theo kịp Zalix. Họ bất ngờ trước thứ cậu tìm được. Eleven xách một con Blood Nightmare lên, nói:
“Chúng là những con non, dường như chúng đang tìm mẹ chúng.”
“Ông làm nó đau đấy!” Wenny giành lại con thú nhỏ trong tay Eleven.
“Ta đã làm gì sai à?!” Eleven gãi đầu.
“Không phải sai, mà là rất sai.” Zalix thở dài nói.
Buổi tập huấn ngay tức khắc biến thành mớ hỗn độn. Eleven ngáp hơi, gãi cằm nhìn về lũ Blood Nightmare:
“Ta đoán rằng con lúc nãy ta giết chết là mẹ của chúng. Giờ tính sao đây?!”
“Chúng ta nuôi chúng đi!” Wenny nói, giọng hớn hở.
“Này…” Eleven trợn mắt “Ta lấy đâu ra chỗ nuôi chúng chứ! Hơn nữa, lỡ như chúng tấn công ta thì sao?!”
“Ổn cả mà, với lại… chúng là con đực, nên ông yên tâm.”
“Đực… Đực à.”
Eleven giật nảy mình lên. Ngay lúc nhóm Zalix cùng ông chuẩn bị rời đi, bỗng thiết bị đeo trên tay ông kêu lên liên tục.
“Có gì đó đang ở đây?!” Eleven lùi lại, đề cao cảnh giác xung quanh.
Tiếng dã thú gầm lên, kèm theo là tiếng kim loại va đập vào nhau. Từ trong tán cây, một con Spicat nhảy vọt ra. Máu đỏ tươi tuôn trào từ miệng nó, dường như nó bị thứ gì đó cắn xé ở bên trong.
Con Spicat gầm lên từng hồi, rồi ngã gục xuống. Một cánh tay máy chọc thủng bụng nó. Đó không phải tay của những cỗ máy thông thường, mà là của Aumata khác.
Từ bên trong bụng con Spicat, một thiếu niên với mái tóc trắng chui ra. Tia nắng yếu ớt phản chiếu lên bộ giáp đen xám của cậu, hòa cùng đôi mắt lưỡng sắc màu đỏ bạc. Cậu liếc nhìn nhóm Zalix và Eleven, mỉm cười nói:
“Xem ra, ta có khách nhỉ?”
Eleven giật mình, ông nhận ra ánh mắt ấy. Trước đây, ông đã từng chạm trán với một kẻ giống hệt vậy. Và kẻ đó chính là kẻ đã giết gia đình của ông rồi treo đầu họ lên mái nhà. Ông nghiến răng, thét lên:
“Lại là ngươi… Adam!!”
Thiếu niên ấy cười phá lên, con mắt màu đỏ phía bên trái cậu liền phát sáng.
“Nhận ra ta sao, Eleven? À không, là kẻ phản bội mới phải… nhỉ?!” Thiếu niên đáp lại với một chất giọng khiêu khích.
Eleven siết chặt tay, sẵn sàng để tiễn “vị khách” này đi bằng một phát súng. Nhưng ông biết, thiếu niên ấy là một kẻ tinh quái hơn ông tưởng tượng rất nhiều.
“Eleven.” Giọng Zalix phát lên khiến ông giật nảy mình “Ông biết hắn ư?!”
“Ờ.” Eleven cố trấn tĩnh bản thân “Hắn là kẻ đã giết gia đình ta. Hơn nữa, hắn là một Aumata.”
“Aumata!” Wenny ngạc nhiên.
Không khí dần trở nên căng thẳng, thiếu niên ấy liền nghiêng đầu. Ngay sau đó, cậu lập tức biến mất trong không gian. Eleven kéo Zalix và Wenny lại sát mình, tay vẫn nắm chặt khẩu súng.
[Tốc độ nhanh quá!] Eleven liếc mắt, vừa lo sợ, vừa cảnh giác.
Một tiếng rít vang lên, thiếu niên bất ngờ xuất hiện từ phía trên Eleven. Vào thời khắc ông sắp lãnh trọn cú đá của một Aumata nặng hơn trăm ký, bỗng Halbast bất ngờ xuất hiện, hất thiếu niên bí ẩn ra xa.
Hai vũ khí chiến đấu xuất hiện cùng lúc, khiến Eleven bàng hoàng không biết chuyện gì đang xảy ra. Thiếu niên ấy đứng dậy, nhìn Halbast với ánh mắt sát khí.
“Ngươi…”
“Tránh xa họ ra, Lextor!” Halbast thét lên.
Cơn gió thổi lướt qua, Halbast lập tức lao nhanh về phía thiếu niên tên Lextor đó. Trận chiến giữa hai Aumata diễn ra, khói bụi bay mù mịt. Eleven nhân cơ hội, liền đưa nhóm Zalix ra khỏi khu rừng.
Họ băng qua những tán cây, nhịp thở trở nên gấp gáp. Nhưng họ không ngoảnh đầu lại, bỏ mặc những tiếng gầm rú của dã thú cùng mối nguy hiểm xung quanh. Khi đến khu phố B của Hallamastar cách khu rừng khá xa. Eleven thở gấp, quay lại nhìn nhóm Zalix, khuôn mặt ông hiện lên vẻ lo lắng. Ông nói:
“Không sao chứ mấy đứa?!”
“Vâng.” Wenny thở từng hồi gấp gáp, trên tay vẫn ôm chặt một trong hai con Blood Nightmare.
“Chỉ chút nữa thôi, Aumata đó đã giẫm nát đầu ta rồi. Nhưng, cái tên kia rốt cuộc là ai thế?!”
Zalix ngoảnh đầu làm ngơ trước lời nói của Eleven. Ông phát hiện ra cậu đang giấu chuyện gì đó, hỏi:
“Nhóc… quen hắn à?!”
“Không rõ.”
Zalix vuốt ve con Blood Nightmare, rồi cùng Wenny về lại căn cứ. Eleven nhìn thấy vết băng bó trên cổ tay phải của Zalix. Đó không phải dấu móng của hai con thú nhỏ, mà là vết thương do nâng một thứ gì đó rất nặng.
Trên đường đi, những ánh đèn biển hiệu liên tục nhấp nháy. Hòa cùng dòng người qua lại và những chiếc xe cổ lướt qua con đường còn bám tuyết. Ánh nắng nhè nhẹ đầu mùa xuân dần xuất hiện, xua tan dần đi cái lạnh của mùa đông. Zalix vẫn bước đi, ánh mắt cậu thoáng lên vẻ bối rối đan xen cùng nỗi bất an. Wenny bước nhanh, đi sát sau lưng cậu.
“Cậu đừng lo lắng quá.” Wenny cố gắng an ủi, động viên Zalix “Đây mới nhiệm vụ đầu thôi mà.”
“Ờ.” Zalix gật đầu.
“Giờ không biết… phó đội trưởng Lylvir sẽ phản ứng thế nào với mấy đứa nhóc này nữa.”
Về phía căn cứ Ox, sau khi dọn dẹp lại phòng nghiên cứu. Lylvir vươn vai, nằm sõng soài trên bàn làm việc của mình. Cô suy nghĩ lúc lâu về thiếu niên tộc Haniarast xuất hiện từ viên trân châu, nói:
“Rốt cuộc vì sao cậu ta lại ở trong đó? Với lại… Orbertast và cậu ta rốt cuộc có quan hệ gì?!”
Trong lúc Lylvir còn đang suy nghĩ, Eleven đột ngột đạp cửa vào. Ông giơ tay, nói lớn:
“Bọn tôi đã về, phó đội trưởng!”
“Này…” Lylvir ngẩng đầu lên, ánh mắt cô toát ra vẻ giận dữ “Tôi đã bảo ông là đừng có như thế rồi mà!”
“Xin… xin lỗi!” Eleven cúi gập đầu xuống.
“Buổi huấn luyện thế nào rồi?!” Cô hỏi.
“Cái này… có sự cố xảy ra nên… vẫn chưa được gì cả.”
“Sự cố?!”
Khi nghe lại sự tình ở cánh rừng, Lylvir gật nhẹ đầu, nói với cả ba:
“Ra là vậy, nhóm của mọi người đã chạm trán với Adam và một Aumata khác.”
“Đúng vậy.” Eleven châm điếu thuốc, hút hơi thật dài “Tên Aumata đó đã cứu tôi một mạng. Trên hông phải hắn còn có một vết vá, giống như được ai đó sửa chữa vậy.”
“Vết sửa chữa sao?!”
“Khả năng hắn hoặc Adam có mối quan hệ mật với một người. Và tất nhiên, nếu Adam đã xuất hiện… khả năng Eve cũng sẽ đến.
“Eve!”
Eleven ngạc nhiên trước lời Lylvir. Người đàn bà đầu tiên – Eve là Aumata độc đáo nhất. Cô ta được tạo ra từ xương sườn của Adam. Thông tin của hai Aumata này vốn đã cháy rụi từ lâu, thứ còn sót lại chính là… họ đã ăn trái cấm và phá hủy trạm nghiên cứu phía Tây.
Mọi người bất an hồi lâu, xong Lylvir chợt nhận ra hai con Blood Nightmare Zalix và Wenny. Cô tròn mắt, hỏi:
“Lũ nhóc này… hai đứa đem về đấy hả?”
“Vâng.” Zalix gật đầu, nói: “Mẹ của chúng bị Eleven giết nên… tụi em đem về nuôi.”
“Vậy à.” Lylvir nhẹ nhàng bước đến, khẽ chạm vào con thú nhỏ “Nếu chăm sóc đầy đủ, ắt hẳn lũ này sẽ béo ú lên cho xem.”
“Lũ nhóc này cũng ngoan lắm, đi một quãng đường chúng không hề kêu gì cả.”
“Vừa hay, trong căn cứ vẫn còn một khu chăm sóc và nghiên cứu sinh vật kỳ bí. Ta nuôi nó ở đấy cũng tiện. Với lại… ta cũng muốn vài thú cưng như thế này nữa.”
“Đúng là… không ai kỳ lạ hơn chị.”
Quay về phía khu rừng, Halbast lảo đảo rồi gục xuống. Cơ thể cậu chi chít vết thương, còn Lextor thì đã biến mất. Cậu đấm mạnh xuống đất, thét lên tiếng vang:
“Đừng nghĩ ta sẽ buông tha cho ngươi… Lextor!!”