TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN CỦA GIẤC MƠ - ĐIỀU ƯỚC CUỐI CÙNG
Boong!!!
Âm thanh đồng hồ điểm giờ làm tôi giật mình tỉnh giấc. Có lẽ tôi đã ngủ quá nhiều, cảm giác vẫn cứ mơ hồ khó tả. Tôi nhìn xung quanh một lượt thì thấy trên các giường khác, mọi người vẫn còn đang say ngủ với vô số dây nhợ được gắn lên người.
À, tôi nhớ ra rồi. Mới mấy hôm trước, tôi cũng mệt đến nỗi phải duy trì sự sống bằng các sợi dây và máy móc lạnh lẽo. Nhưng hôm nay đã khá hơn rồi, không còn mặc bộ đồ bệnh nhân thấy toàn thân thật dễ chịu. Chà, y học bây giờ thật phát triển.
Tôi thoải mái đan hai tay ra sau gáy và ngã phịch xuống gối yên tâm xem ti-vi. Chương trình đang phát trực tiếp về đại nhạc hội hôm nay. Sân khấu hoành tráng đang sáng rực ánh đèn với màn hình lớn được bố trí cẩn thận. Cả không gian sôi động với âm nhạc vọng ra xập xình từ những chiếc loa công suất lớn và tiếng hò hét của hàng triệu khán giả đang phấn khởi đầy mong chờ.
Một biểu tượng màu bạc loé lên màn hình chính, và ánh mắt tôi cũng bừng sáng như người vừa thoát khỏi cơn mê. Đúng rồi, hôm nay là đại nhạc hội của nhóm chúng tôi – nhóm nhạc X5 với biểu tượng cánh đại bàng mạnh mẽ.
Không kịp nghĩ thêm điều gì, nhanh như cắt, tôi vớ lấy chiếc áo khoác da màu đen bên cạnh và lao ra khỏi cửa phòng bệnh. Chắc bây giờ đang giao ca, hành lang thật vắng vẻ. Cũng tốt, sẽ không có ai ngăn cản một bệnh nhân mới tỉnh lại mà đã muốn đứng trên sân khấu biểu diễn. Nhưng chắc sẽ ổn thôi, vì tôi đang thấy hừng hực khí thế lắm. Vừa nghĩ tôi vừa ngoảnh lại phòng bệnh 704 để chắc rằng không ai thấy tôi đang cố tình lẩn trốn.
Xuống đường lớn, tôi vội vã bắt được một chiếc ta-xi và khẩn trương ngồi vào ghế phụ.
– Đến sân vận động quốc gia! – Giọng nói của một cô gái vang lên.
Tôi giật mình quay lại đã thấy một cô gái xinh đẹp vừa lên xe ở ghế sau. Hình như cô ấy cũng đến đêm nhạc hội hôm nay. Dù gì cũng thuận đường, nên thôi đành vậy, tôi gật gù và ra hiệu cho tài xế đi nhanh và kéo thấp nón lưỡi trai xuống gương mặt.
Ngồi trên xe, tôi mơ màng nhìn ra cửa kính và hồi tưởng về nhiều chuyện. Báo chí giờ nhắc đến X5 là biểu tượng cho sự tiên phong để đưa nhạc rock Việt vươn tầm thế giới. Nhưng ít ai biết rằng, đằng sau ánh hào quang là một hành trình đầy gian nan.
Ngày đó, năm cậu sinh viên trái ngành nhưng chung một đam mê đã ngồi lại với nhau và bàn bạc đặt những viên gạch đầu tiên cho X5. Nhóm chúng tôi gồm Bách là một cao thủ trống cừ khôi; Việt và Hoàng là hai tay ghi-ta điêu luyện; không thể thiếu chất giọng đầy nội lực của em út là Sĩ, và cuối cùng là tôi, được đồng đội ưu ái đặt làm thủ lĩnh.
Chặng đường theo đuổi đam mê không khó mà là quá khó. Tất cả tiền dành dụm cho đến những tài sản quý giá của cả năm người như máy tính, xe máy lần lượt ra đi để mang về những nhạc cụ cơ bản cho ban nhạc như trống; ghi-ta bass; ghi-ta điện, keyboard cơ bản. Những bản thu âm non nớt ban đầu cũng không được nhiều người chú ý trong một rừng nhạc trẻ và nhạc Hoa với vô vàn tên tuổi nổi tiếng.
Tôi không để đồng đội nản lòng mà bắt đầu chuyển hướng sang biểu diễn nghệ thuật đường phố. Tiết mục của những cậu sinh viên bụi bặm bị đẩy đến cuối sau khi các anh chị đã hát nhạc trẻ, nhạc audition, nhảy hiphop… đến tiết mục của chúng tôi đã chẳng còn ai ở lại. Nhưng chúng tôi vẫn cháy hết đam mê với sự cổ vũ và những tràng pháo tay của các anh chị trong đoàn.
Chúng tôi cứ thế mải miết phục vụ khán giả mà không nhận về thù lao xứng đáng. Thấm thoắt cũng đã đến ngày ra trường. Chúng tôi giờ mới giật mình nhìn lại. Phía trước là tương lai mịt mù như ngõ cụt, chúng tôi nên tìm kiếm nghề nghiệp hay tiếp tục duy trì ước mơ?
Bách, Việt và Hoàng rất nhanh lọt vào mắt xanh của những ban nhạc lớn. Họ có thừa thị trường và muốn trao cơ hội hợp tác cho các cậu ấy. Khi biết được ý định đó, tôi đã nổi giận và trách đồng đội bỏ rơi ban nhạc trong lúc khó khăn. Bách cũng phẫn nộ và chất vấn tôi đã có lúc nào ban nhạc được toả sáng chưa? Mọi người đồng cam cộng khổ mấy năm qua vẫn là chưa đủ à? Rằng tôi thật ích kỷ không muốn các thành viên có cơ hội nổi tiếng.
Mâu thuẫn đẩy lên ngày càng cao khiến tất cả rời đi ngay trong đêm. Căn phòng năm người còn lại tôi và cậu em út cùng sự thất bại thảm hại của bản thân. Tôi nghẹn ngào dặn Sĩ nếu có cơ hội thì hãy rời đi vì tôi biết, bạn gái Bách thấy cậu ấy không có tương lai ổn định nên đã đi theo người khác. X5 có lẽ chỉ đến hôm nay thôi. Nhưng Sĩ vẫn ở lại và muốn cùng tôi hoàn thành buổi biểu diễn cuối cùng trước khi ra trường. Đêm đó, tôi gạt nước mắt và dồn tất cả nhiệt huyết để sáng tác như thể sau này sẽ không còn cơ hội viết nhạc nữa vậy.
Ga-ra cũ chúng tôi vẫn thuê tập luyện giờ không còn khả năng duy trì cũng đã trả lại. Tôi và Sĩ chỉ còn biết ôm đàn nghêu ngao ngay tại phòng. Một đêm, có tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên. Tôi nghĩ chắc là chủ nhà lại phàn nàn vì chúng tôi hay lập luyện quá khuya. Nhưng cánh cửa vừa mở ra, tôi không tin nổi vào mắt mình khi thấy Bách, Việt và Hoàng đang đứng khoanh tay cười hề hề.
– Thủ lĩnh, chơi ghi-ta tệ quá!
Tôi ngỡ ngàng đứng lên và sửng sốt đến độ không nói thêm được gì, chỉ còn lại những cái ôm, những cái khoác vai thân tình như chưa hề có sự xa cách. Sau đó chúng tôi phá lên cười vì sự ngu ngốc của tuổi trẻ và ngồi lại bàn bạc cho ngày ra mắt trọng đại.
X5 hôm đó đã trở mình với biểu tượng cánh đại bàng mạnh mẽ. Chúng tôi rất nhanh gây được tiếng vang với bài hát đầy khát khao chiến thắng và thành công truyền nhiệt huyết đến toàn thể hội trường. Ai nấy cũng reo hò cổ vũ và vẫy tay theo điệu rock đầy nội lực và bùng nổ ở cuối bài.
Ban nhạc chúng tôi bắt đầu được đón nhận như thế đấy.
Thật tình cờ là giám đốc sản xuất âm nhạc cũng theo dõi, và ông chủ động ngỏ lời hợp tác với chúng tôi. Hôm đó, tôi còn tưởng mình đang nằm mơ, và cứ thế, chúng tôi từng bước tiếp cận thị trường thông qua các kênh sinh viên, đến biểu diễn phòng trà, hội chợ và ra đĩa DVD đầu tiên. Chúng tôi sáng tác nhạc và tập luyện đến không có thời gian ngủ, nhưng đổi lại, cánh đại bàng đã vươn tới những sự kiện thể thao quốc gia. Những sân khấu lớn trong và ngoài nước lúc bấy giờ đối với chúng tôi không còn là ao ước.
Và hôm nay, một đêm đại nhạc hội kỷ niệm mười năm thành lập nhóm diễn ra. Trải qua bao khó khăn giờ không còn gì có thể ngăn đại bàng bước đến đỉnh vinh quang.
Không hiểu sao hôm nay tôi lại hồi tưởng thật nhiều. Khi trở về thực tại thì cô gái đã lịch sự trả luôn tiền taxi và nhanh chóng hoà vào không khí sôi động, rực lửa của sự kiện đại bàng. Có lẽ cô ấy cũng nhận ra tôi nhưng âm thầm xuống xe vì không muốn làm phiền đến tôi. Cảm ơn cô gái đã ủng hộ, đêm nay tôi sẽ cháy hết mình.
Tôi kéo sụp nón và len lỏi qua biển người đang phấn kích giơ cao băng rôn và hình ảnh chúng tôi. Không khí bùng cháy cùng tiếng loa nhạc công suất lớn cũng không thể át những tiếng kêu gào trông đợi chúng tôi xuất hiện. Tất cả hoà quyện lại khiến trái tim tôi sung sướng và hồi hộp như muốn ngừng thở. Sau cánh gà các chàng trai của tôi với màu áo thun đen đang đứng đợi.
Không còn là những cậu sinh viên nhỏ người và đen nhẻm, các chàng trai giờ đây trông bụi bặm và cơ bắp cùng với hình xăm đầy nam tính đang nắm chặt ghi-ta bình tĩnh đợi chờ màn xuất hiện. Tôi cũng mỉm cười và xốc lại chiếc áo khoác đen thủ lĩnh cùng mọi người bước ra sân khấu lớn.
Toàn bộ ánh sáng của sân vận động tắt đi chỉ để lại vài ánh đèn sáng chói chiếu thẳng vào sân khấu, khiến năm người chúng tôi như đang cài ánh hào quang. Pháo hoa đồng loạt bắn lên không trung báo hiệu sự xuất hiện của ban nhạc rock nổi tiếng thế giới.
Trong làn khói màu mờ mờ, Hoàng kéo một đường ghi-ta réo rắt khiến cả hội trường triệu người cũng phải im lặng lắng nghe. Tiếng đàn mê hoặc vừa dứt, Việt và Hoàng bắt đầu chỉnh keyboard và ghi-ta bass dạo đầu bài hát hôm nay. Sĩ cũng mạnh mẽ cầm chắc tay mic. Cả hội trường lại trở nên sôi động như làn sóng, và tôi, cũng nhìn về phía đồng đội với cảm xúc như vỡ oà khi nghe Sĩ giơ cao tay phát biểu.
– Vinh danh thủ lĩnh X5!
Làn sóng hàng triệu người lại đồng loạt giơ cao băng rôn ảnh của tôi và gọi lớn tên tôi, trong tiếng la hét và huýt sáo cũng có thể nghe rõ.
– Trần Minh! Trần Minh! Trần Minh!
Chúng tôi ra hiệu cho nhau và cất lên bài hát tôi sáng tác vào lúc bế tắc nhất. Bài hát tôi tự dặn mình không chùn bước trước khó khăn mà hãy kiên cường tiến về phía trước.
– “… Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng.
Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai.
Đường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió.
Lời hứa ghi trong tim mình, vẫn bước đi hiên ngang đầu ngẩng cao.
Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai, đường vinh quang ta chia sẻ cùng nhau…”
Chúng tôi nhìn nhau và cất lên lời hát bằng tất cả trái tim mình.
– “Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng…”
Phải, chúng tôi là những người chiến thắng, chiến thắng khó khăn, chiến thắng nghịch cảnh, chiến thắng chính nỗi sợ và bản thân mình để hôm nay cùng chia sẻ nhiệt huyết cho thế hệ trẻ, bằng bài hát tôi gửi gắm tất cả ước mơ hoài bão của mình khi ấy.
Cảm ơn khán giả đã tiếp lửa cho cánh đại bàng được bay cao bay xa. Không có khán giả, chúng tôi không có cơ hội được chạm tới đỉnh vinh quang này. “Đường đến đỉnh vinh quang” luôn có dấu chân của các bạn. Cảm ơn tất cả vì điều đó!
Tiếng ghi-ta vừa dứt, chúng tôi vươn cao cánh tay lên ăn mừng và cúi gập người tri ân khán giả trong tiếng vỗ tay hò hét không ngớt. Ai nấy cũng đã thấm mệt và mồ hôi đan xen với môi cười. Một đêm nhạc thành công với âm nhạc – cảm xúc – và ánh sáng mỹ mãn.
Còn chưa kịp chúc mừng nhau thì đồng đội đã khẩn trương cởi hết đồ biểu diễn và thúc giục nhau lên chiếc xe đang chờ sẵn. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì nhưng cũng chạy theo đồng đội trong hoang mang.
Trên xe, tôi định hỏi chuyện nhưng ngoảnh lại đã kịp thấy ai nấy cũng ngồi thất thần không lên tiếng, thật khác hẳn với con người vừa nãy bùng nổ trên sân khấu. Tất cả khiến tôi hơi sợ và cũng không dám hỏi thêm điều gì.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ trước một bệnh viện lớn. Tất cả không ai bảo ai liền tung cửa chạy nhanh như tên bắn về phía thang máy. Tôi cũng mơ hồ bị cuốn theo hành động của đồng đội. Mọi người đến thăm ai ở đây ư?
Cuối dãy hành lang là phòng bệnh 704. Tôi chợt khựng lại và dấy lên cảm giác lâng lâng khó tả một lần nữa. Khoan đã, tôi nhớ rồi, đây là bệnh viện, là phòng bệnh của tôi đây mà. Người quen của các cậu ấy cũng nằm tại đây ư? Tôi hoang mang chậm bước lại và len lén đứng đằng sau quan sát. Trên giường là một người đang được phủ tấm khăn màu trắng kín đầu. Bách nghẹn ngào cúi người lật tấm khăn che mặt xuống, tôi cũng tò mò ngó nghiêng theo dõi… Và kìa, người đang nằm đó… là chính tôi.
Tôi đang nằm đó lạnh tanh và bất động.
Tôi hốt hoảng vỗ vào vai Bách muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi không thể chạm vào cậu ấy. Tôi từ từ nhìn lại bản thân và cảm thấy thế giới dường như sụp đổ hết xuống chân.
Ti-vi rất nhanh đã đưa tin về những hình ảnh buổi nhạc hội vừa diễn ra. Năm người chúng tôi được vinh danh rõ ràng trên từng băng rôn lớn. Nhưng giây phút Sĩ hô to rõ ràng tên tôi thì nhìn lại chỉ còn có bốn người đang đứng trên sân khấu. Vị trí mic cuối cùng được bỏ trống. Giây phút đó tôi mới bàng hoàng nhận ra sự thật.
Lúc đồng hồ điểm âm thanh lạnh lẽo là thì giờ của tôi đã đến.
Nên tôi đã có cảm giác mơ hồ không rõ ràng.
Nên cô gái trên ta-xi không nhìn thấy tôi.
Đồng đội cũng không hề thấy tôi hiện diện. Suốt buổi không ai trò chuyện với tôi một câu nào.
Căn bệnh ung thư quái ác không thể nào chữa được, tôi đã hôn mê cho đến hôm nay. Trước khi rời khỏi thế giới tôi đã ước mình được đứng trên sân khấu thêm một lần. Thượng đế cũng đã nghe lời khẩn cầu của tôi.
Đến đây, tôi cảm thấy tâm hồn mình trở nên nhẹ bẫng và không gian sáng chói một cách lạ thường. Trước khi tan biến vào thứ ánh sáng kì diệu, tôi thấy Bách với lấy chiếc áo khoác thủ lĩnh khoác lên người tôi. Những người còn lại che mắt mình nghẹn ngào và bờ vai mạnh mẽ run lên bần bật.
Cảm ơn tất cả vì đã tin tưởng vào tôi đến giây phút cuối cùng. Con đường phía trước hãy thay tôi vững bước và tiếp tục ước mơ đầy hoài bão. Hãy thay tôi đưa cánh đại bàng chạm đến đỉnh vinh quang. Dù có khó khăn cũng đừng từ bỏ.
Ánh sáng đã chói chang đến độ khiến tôi không còn nhìn rõ mặt đồng đội nữa. Đến lúc của tôi thật rồi.
Vĩnh biệt… đồng đội.
– Vĩnh biệt… thủ lĩnh!…
***
Trước ống kính chúng tôi trao nụ cười cho các bạn.
Sau ống kính chúng tôi giữ nước mắt cho riêng tôi.