Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 17: CHẠY TRỐI CHẾT.
Hai vị lang quân nào đó của mấy chục tân nương nào đó bị đoàn người phía sau truy đuổi ráo riết, cuối cùng đã không thoát được thì chớ còn bị bao vây tứ phía. Lúc này đoàn người thấy hai vị công tử đã bị dồn vào đường cùng, kiểu gì cũng chạy không thoát, liền yên tâm tiếp tục quay sang giơ nanh múa vuốt lao vào đối thủ như thú dữ tranh giành con mồi.
Chu tam thiếu gia tinh thần trách nhiệm vô cùng cao, dù phải chạy hết cả hơi cũng không hề buông tay người mình phải bảo vệ. Người ta yếu đuối vậy đó, rời ra không khéo bị bắt ngay tức khắc, cần phải bảo vệ thật cẩn thận mới được. Hắn vô thức đứng chắn trước người Dương Thiên Bảo, mắt chăm chăm nhìn đám người đang bắt đầu một cuộc ẩu đả mới. Siết thật chặt tay lại, hắn nghiêng đầu thì thầm vào tai người kia:
“Ngươi nói vận bạch y an toàn hơn là thế này đó hả? Bây giờ không còn đường chạy nữa rồi, chỉ có thể nhảy lên mái lầu, ngươi có làm được không?”
Dương Thiên Bảo ghé sát lại cười hỏi: “Ngươi thì sao, có nhảy lên đó được không?”
Chu Kiệt: “Ta từ nhỏ đã thường xuyên trèo tường trốn nhà đi chơi, ngươi nghĩ xem ta có làm được không?”
Dương Thiên Bảo: “Phụ thân ta có mời võ sư tới dạy qua loa được vài ngày, ta nghĩ ta có thể nhảy được.”
Chu Kiệt mắt vẫn theo dõi tình hình trước mặt, nghe vậy liền di chuyển đến gần một tòa lầu bên đường rồi mới khẽ nói: “Chúng ta cùng nhảy, ta sẽ kéo tay ngươi. Ta đếm đến tam thì nhảy!”
Dương Thiên Bảo: “Được!”
Chu Kiệt: “Nhất… nhị… tam…”
Chữ ‘tam’ vừa thốt ra, hai người lập tức nắm tay nhau lấy đà nhảy vọt lên mái lầu trước con mắt ngơ ngác của tất cả mọi người.
Sau một giây sững sờ. Đúng, chỉ cần một giây thôi chả cần nhiều, đám người ngay lập tức lấy lại tinh thần hò nhau chạy rào rào tiếp tục sự nghiệp truy đuổi lang quân cho tiểu thư nhà mình.
Đã lên được mái là đã tìm được đường sống.
Hai vị tam thiếu gia dắt tay nhau dung dăng dung dẻ nhảy từ mái lầu này sang mái lầu khác, chẳng mấy chốc bỏ xa đám người truy phu…
…Nhưng đấy mới chỉ là bỏ xa đám người chạy dưới đất thôi, đừng coi thường nhau thế chứ.
Những nhà giàu sang quyền quý không chỉ có gia nhân hầu hạ cơm nước, quét dọn nhà cửa mà còn nuôi cả thuộc hạ có chút võ nghệ chuyên bảo vệ an toàn cho gia chủ. Chính vì vậy một cuộc truy đuổi vô cùng mãn nhãn trên mái đình đài lầu các chính thức bắt đầu, đương nhiên khán giả phía dưới cực kỳ phối hợp, nhiệt tình cổ vũ:
“Phía này, lại đây nhanh lên, ta vừa thấy lang quân của tiểu thư nhà ta, đừng để kẻ khác giành trước!”
“Cái lũ chậm như sên kia, các ngươi nhảy nhanh lên chút được không hả, không mang được lang quân về cho tiểu thư thì chết cả đám.”
“Bên này… bên này… trên mái lầu nhà lão Tạ đó, các ngươi đuổi theo mau lên!”
Và thế là ‘lễ hội uyên ương’ vui vẻ rộn ràng, tình chàng ý thiếp, mắt liếc qua mày đảo lại nhẹ nhàng thướt tha đầy ắp xuân phong lập tức biến thành ‘lễ hội truy phu’ hùng hùng hổ hổ, rầm rầm rộ rộ.
Lúc này cả Long Vĩ thành bị kéo vào tham gia ‘lễ hội truy phu’. Phía dưới là không gian của đám gia nhân nhà các tiểu thư ném tú cầu, nhưng bọn họ đâu có chịu truy đuổi một mình mà lôi kéo hết họ hàng người quen đến giúp đỡ. Ngoài ra, các cô nương công tử ngưỡng mộ dung nhan của hai vị trích tiên cũng tích cực chạy theo nhập hội. Cho nên cứ nghe chỗ nào hô lên ‘phía này’ là cả đám đông ào ào chạy tới, nghe thấy tiếng hô ‘bên kia’ lại ào ào chạy đi tạo thành một làn sóng người như thủy triều tràn khắp Long Vĩ thành.
Phía trên mái lầu đài đình các là không gian của…cao thủ võ lâm. Ừm, được rồi…là không gian của đám thuộc hạ có tí xíu võ nghệ. Bọn họ rào rào nhảy từ mái lầu này sang mái đình khác đuổi theo hai bóng bạch y phía trước. Trên mái lầu, những bóng người nhấp nhô lên xuống, bay vèo từ nơi này sang nơi khác như chim, thậm chí còn có người tranh thủ biểu diễn ‘nghệ thuật lộn vòng trên không’ trông hết sức ngoạn mục. Khán giả chạy rầm rầm phía dưới cũng không phụ lòng diễn viên, trầm trồ thán phục, có người lớn tiếng cổ vũ thế này:
“Đồ chết dẫm kia, lo mà đuổi theo lang quân của tiểu thư mau, hôm nay về lão tử đập gãy chân ngươi!”
Bóng bạch y lúc lên lúc xuống, lúc thì nhìn thấy rõ lúc lại mất hút trên mái đình nào đó. Vì vậy cũng nương theo đám đông phía dưới, chỗ nào có tiếng gọi chỉ điểm thì không chỉ làn sóng người bên dưới ào ào đổ tới mà đám người bên trên cũng vèo vèo đua nhau phi đến.
Nhìn tình hình có khả năng sẽ bị làn sóng người đè chết, Dương Thiên Bảo vừa thở đứt quãng vừa nói:
“Tiểu Kiệt, chúng ta chia nhau ra chạy hai hướng có lẽ dễ thoát hơn.”
“Không được, ta không thể để lạc mất ngươi!” Chu Kiệt thở dốc giữ chặt tay Dương Thiên Bảo phản đối.
Dương Thiên Bảo định lên tiếng thuyết phục thì dưới chân bỗng hẫng một cái, cả người cứ thế rơi thẳng xuống dưới. Thì ra hai người vừa nhảy sang một mái đình, nhưng ngôi đình này có vẻ cũ kỹ nên thanh xà ngang trên mái không chịu nổi sức nặng của bọn họ gãy xụp tạo ra một lỗ thủng lớn khiến hai người cùng rơi xuống. Chu Kiệt bất ngờ bị kéo theo, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã cảm thấy mình rơi trên cái gì đó ấm ấm êm êm, nhưng ngay lập tức lại thấy đất trời chao đảo, vừa hoàn hồn đã thấy lưng đặt trên nền đất, cái thứ ấm ấm êm êm đấy bây giờ đang nằm đè trên người hắn hứng toàn bộ gạch ngói từ trên mái đình rơi xuống, miệng hự lên vài tiếng, mép rỉ máu, mặt tái mét.
“Thiên Bảo, ngươi điên hả…!!!” Chu Kiệt trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt hoảng hốt kêu lên.
“Xuỵt, đừng lên tiếng, bọn họ không biết chúng ta rơi xuống đây.” Dương Thiên Bảo cố gồng mình chống đỡ khẽ nói.
Chu Kiệt: “Ngươi bị thương rồi, tại sao ngươi lại làm như vậy, người bảo vệ ngươi là ta cơ mà!”
Hai người đã bị vùi trong đống gạch gói, Dương Thiên Bảo ôm kín Chu Kiệt bảo vệ chặt chẽ trong lòng khẽ thì thào:
“Ta không biết tại sao, ta chỉ biết cứ ở cạnh ngươi thì sẽ luôn cảm thấy yên tâm!”
Chu tam thiếu gia nghe vậy hai mắt đỏ hoe đưa tay ôm chặt người bên trên, dụi mặt vào ngực y nghẹn ngào nói:
“Ta xin lỗi, ta không bảo vệ được cho ngươi, lần sau ngươi đừng làm thế này nữa có được không?”
Dương Thiên Bảo khẽ gật đầu tỏ vẻ hối lỗi: “Được, lần sau ta sẽ không làm vậy nữa!”