Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 18: DƯƠNG TAM THIẾU GIA BỊ THƯƠNG.
- Home
- Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình
- CHƯƠNG 18: DƯƠNG TAM THIẾU GIA BỊ THƯƠNG.
Đợi bên ngoài yên ắng trở lại, Dương Thiên Bảo gạt đống gạch ngói trên lưng kéo Chu Kiệt cùng đứng dậy. Chu tam thiếu gia biết mình thất trách không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ người nọ nên vô cùng thức thời chuyển sang nhận nhiệm vụ chăm sóc.
Hai vị bạch y mỹ nam tử thanh tao thoát tục như trích tiên hạ phàm sau một hồi bị truy đuổi ráo riết, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tiếp đó lại bị vùi trong đống gạch ngói bụi bặm bẩn thỉu giờ đây đã biến thành hai vị đệ tử cái bang mặt mũi áo quần xộc xệch nhem nhuốc.
Chu Kiệt cẩn thận phủi hết bụi bặm trên y phục của Dương Thiên Bảo rồi kéo áo y xuống kiểm tra. Phần ngực bụng vì luôn áp sát vào người hắn nên không hề có chút sứt mẻ gì, phần lưng vì được Dương tam thiếu gia dùng làm khiên chắn nên chi chít vết thương nhìn đã thấy giật mình, trên đầu còn có một vết thương đang chảy máu. Chu Kiệt vội xé vạt trung y còn khá sạch của mình thấm máu trên đầu Dương Thiên Bảo, miệng xuýt xoa:
“Chảy máu nhiều quá, ngươi có đau không? Có thấy chóng mặt không?”
Không hỏi đến thì Dương tam thiếu gia chẳng để mấy vết thương lẻ tẻ này vào mắt. Đường đường một thân nam nhi cao lớn khỏe mạnh, vết thương đúng là có nhiều thật nhưng đều chỉ là vết thương ngoài da, chẳng thấm tháp vào đâu. Ấy vậy mà khi Chu tam thiếu gia hỏi đến một cái, Dương tam thiếu gia chợt nhận ra mình bị thương vô cùng nghiêm trọng, các vết thương cảm giác như nát bấy, máu thịt lẫn lộn, xương cốt như muốn gãy rời ra từng đoạn, à hình như còn đau đến sắp chết đi sống lại nữa ấy chứ, bởi vậy y bắt đầu kêu la thảm thiết:
“A… đau quá, đau không chịu nổi, đau chết ta rồi…!”
Chu Kiệt xé thêm một miếng trung y quấn quanh đầu Dương Thiên Bảo để cầm máu rồi hừ hừ mắng:
“Hừ, cũng biết đau cơ đấy, ai mượn ngươi che chắn cho ta. Lần sau ngươi còn làm như này nữa ta sẽ đánh gãy chân ngươi, không thèm nhìn mặt ngươi nữa!”
Cái vẻ mặt phụng phịu đáng yêu chết đi được kia là thế nào đây,là mắng người đó hả? À, đúng là mắng người rồi, giận thật rồi. Dương tam thiếu gia vội vã cuống cuồng thành khẩn nhận lỗi:
“Là lỗi của ta, do ta sợ hãi quá nên cứ thế lao vào ngươi, sẽ không có lần sau, ta hứa!”
“Biết nghe lời thế là tốt, nhưng bây giờ chúng ta phải trở lại khách điếm, vết thương của ngươi cần mời đại phu.” Chu Kiệt sốt ruột nói.
“Không được, trời còn sáng chúng ta đi ra rất dễ bị phát hiện, cứ ở đây chờ đến tối an toàn hơn.” Dương Thiên Bảo lắc đầu phản đối.
Chu Kiệt nhìn lên lỗ thủng sáng rực trên đầu, xa xa vẫn vẳng lại tiếng đám đông đang tìm lang quân nên gật đầu đồng ý:
“Vậy để ta tìm cái gì đó lót cho ngươi ngồi.”
Nói rồi hắn đi vòng quanh căn phòng nơi hai người rơi xuống tìm kiếm. Ngôi đình này có lẽ bị bỏ hoang đã lâu, mạng nhện chăng đầy, bụi bặm phủ kín, không có bất cứ đồ vật gì có thể sử dụng được. Chán nản quay lại bên cạnh Dương Thiên Bảo, hắn phủi sạch khoảng đất xung quanh bất đắc dĩ nói:
“Chúng ta ngồi tạm xuống đây, nơi này không có gì cả.”
Nhìn Dương Thiên Bảo ngồi khoanh chân trên nền đất lạnh, mặt mũi khổ sở, y phục lấm lem bẩn thỉu, miếng vải quấn trên đầu đã thấm đỏ máu trông vô cùng thảm hại, Chu Kiệt áy náy khẽ hỏi:
“Ngươi có mệt không, nếu mệt cứ dựa vào ta.”
Dương tam thiếu gia chờ mãi mới được câu này liền rũ người thều thào: “Có, ta rất mệt, còn rất đau đầu nữa!”
Chu tam thiếu gia thương xót kéo người bên cạnh ngả vào vai mình, một tay ôm sau lưng, một tay nhẹ nhàng day day thái dương giúp y. Một lúc sau…
“Ta tức ngực, không thở được!”
Chu tam thiếu gia đưa tay đặt lên ngực y xoa xoa ấn ấn vô cùng chuyên tâm. Một lúc sau…
“Má của ta rất rát!”
Chu tam thiếu gia dùng ngón tay cái xoa nhè nhẹ vết đỏ trên má người nọ một cách cực kỳ cẩn thận. Một lúc sau…
“Tay ta đau, mỏi nữa!”
Chu tam thiếu gia xoa nắn cánh tay y từng chút từ vai xuống đến tận bàn tay. Một lúc sau…
“Ta buồn ngủ!”
Chu tam thiếu gia dịch ra đỡ người kia ngả xuống đất, nhưng…
“Sàn nhà cứng, ta bị thương đầy người, nằm đau.”
Chu tam thiếu gia nhích lại thật gần, kéo y ôm vào lòng, để đầu y ngả vào hõm vai mình khẽ hỏi:
“Thế này đỡ đau chưa, ngươi cứ ngủ đi, ta ôm ngươi!”
Dương tam thiếu gia đưa hai tay ôm chặt con gà xinh đẹp ngốc nghếch, ngả đầu lên ngực hắn khoan khoái nhắm mắt lại hưởng thụ, mọi đau đớn của thể xác cứ thế bị mật ngọt thổi bay mất tăm mất tích không còn sót lại tí nào.
Chẳng mấy chốc bên ngoài trời đã tối, Chu Kiệt khẽ vỗ vai người hắn đang ôm trong lòng gọi:
“Thiên Bảo, trời tối rồi, chúng ta nên quay trở lại khách điếm.”
Dương Thiên Bảo: “Ừ, chúng ta trở về, nhưng phải cẩn thận.”
Hai vị tam thiếu gia dìu nhau bước ra khỏi ngôi đình cũ nát, bên ngoài là khung cảnh xa lạ, không một bóng người. Chu Kiệt đỡ Dương Thiên Bảo đứng dựa vào bức tường gần đó nói:
“Ngươi chờ ta một chút, ta trèo lên mái lầu kia xem tiểu hà nằm hướng nào.”
Nói rồi hắn nhanh nhẹn nhảy lên mái lầu cao, phóng mắt nhìn xung quanh tìm con sông nhỏ. May mắn ven sông có rất nhiều tửu lâu khách điếm nên đèn đóm giăng sáng rực, lia mắt một cái là hắn đã xác định được ngay hướng đi. Sau đó hai người cứ thế dìu nhau đi thẳng một hướng, vừa đi vừa để ý tránh người qua lại.
Sau một hồi vừa đi vừa nấp, hai vị tam thiếu gia cũng tìm được khách điếm nằm quay mặt ra sông của mình. Tiểu nhị nhìn hai vị khách quan tơi tả trước mặt suýt chút nữa nhận không ra, cuộc truy phu hôm nay toàn thành ai ai cũng biết nên gã vội vã đưa hai người vào phòng rối rít nhận lỗi:
“Khách quan! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Lỗi là do tiểu nhân, nếu tiểu nhân không bảo các vị đi dự lễ hội đã không xảy ra cơ sự này. Khách quan cần gì xin sai bảo!”.”
Chu Kiệt: “Ngươi đi mời đại phu tới đây giúp ta!”
Dương Thiên Bảo: “Không được, càng ít người biết chúng ta ở đây càng tốt. Tiểu nhị, mang nước nóng tới đây là được rồi, ngươi nhớ kín tiếng.”
Tiểu nhị ‘dạ’ một tiếng lập tức đi ra ngoài, rất nhanh sau đó đã có người khiêng một thùng nước tắm lớn bốc khói nghi ngút đến đặt giữa phòng.
Dương tam thiếu gia tập tễnh bước đến bên thùng nước tắm, khó nhọc nhấc tay gỡ dây lưng, mắt lén liếc người nào đó, mặt mũi nhăn nhó khổ sở, miệng xuýt xoa:
“Ui… đau quá, tay chắc gãy mất rồi… ai da… đầu gối chắc vỡ rồi… ui da… lưng chắc nát hết rồi…!!!”
Đấy, yếu đuối thế đấy, đã không chịu được đau còn bày đặt che chở người khác, nhìn cũng thấy đau lòng. Chung quy cũng vì mình không bảo vệ được người ta, không làm tốt trách nhiệm, thật là thấy tội lỗi quá mà. Ý nghĩ đó vừa chạy qua đầu Chu tam thiếu gia một cái, chân tay mồm miệng liền phản ứng tức thì:
“Để ta giúp ngươi!”
Nói xong Chu Kiệt nhanh nhẹn cởi bỏ y phục giúp Dương Thiên Bảo, sau đó đỡ y ngồi vào thùng nước nhẹ nhàng dùng khăn lau vết thương. Nhưng Dương Thiên Bảo bây giờ không đơn giản chỉ là Dương tam thiếu gia mà còn là một bệnh nhân, đã là bệnh nhân thì đương nhiên có quyền làm nũng một chút.
“Ngươi đứng bên ngoài làm sao giúp ta được, ta thấy chỗ nào cũng đau, không thể nhúc nhích một chút nào!” Dương tam thiếu gia mắt chớp chớp vô cùng ủy khuất nhìn ai đó.
Chu tam thiếu gia bây giờ là người chăm sóc, mà người chăm sóc đương nhiên phải chiều bệnh nhân rồi, nhất là bệnh nhân lại bị thương vì mình. Cho nên Chu tam thiếu gia ngoan ngoãn tự trút bỏ y phục bước vào thùng tắm cẩn thận giúp bệnh nhân nhà mình lau rửa, kỳ cọ, xoa nắn…
Mà cái tên họ Dương này đúng thật là trẻ con, lại còn rất sợ đau, động tí là kêu gào thảm thiết rồi làm nũng Chu tam thiếu gia một cách không biết xấu hổ. Vết thương thì phải dùng khăn lau chứ, thế mà cứ bắt hắn phải dùng ngón tay để chà chà miết miết. Vết thương sau lưng thì phải quay lưng để hắn rửa cho chứ, đằng này lại bắt hắn ngồi vào lòng y, hai chân quấn quanh eo y, còn phải áp ngực vào người y rồi vòng tay từ đằng trước ra đằng sau lưng mà lau mới chịu. Nếu không chiều thì y kêu đau ầm ĩ cứ như sắp chết tới nơi, đúng thật là ấu trĩ đến nỗi khiến Chu tam thiếu gia không thể nào hiểu nổi.
Bệnh nhân họ Dương sung sướng sảng khoái hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của con gà xinh đẹp ngốc nghếch nhà mình. Thỉnh thoảng lại làm nũng một chút, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào làn da mịn màng trắng như tuyết kia một chút, thỉnh thoảng lại hít hít mái tóc mềm mại nọ một chút, rồi ôm cái thân hình nõn nà đẹp như ngọc ấy vào lòng yêu yêu một chút. Cứ cái đà này vết thương của Dương tam thiếu gia khả năng rất cao là cực kỳ khó lành.