Thế Thân Hoàng Hậu - Chương 7: Tội Lỗi
“Nếu ông trời còn có mắt xin hãy để tên này biến mất giùm con!”
Eric và tôi dừng chân ngay cái lỗ chó dưới bức tường sau cửa Đông. Cung Đông đã lâu không ai ở, rêu phong phủ kín chân tường bị phai màu theo năm tháng. Hắn nhìn xuống rồi lại hướng lên. Tôi dường như có thể đọc được suy nghĩ “ôi trời… sao lại ra nông nỗi này” của Eric. Cá chắc anh chàng đây muốn thấy cảnh tượng nhục nhã của tôi nhưng đâu có dễ vậy. Đôi môi cong lên, mỉm cười cất giọng nhẹ nhàng với anh ta.
“Cảm ơn ngài vì đã hộ tống ta về. Cũng quá một giờ sáng rồi, ngài nên về nghỉ ngơi đi thôi, ta sẽ đứng ở đây tiễn ngài.”
Bàn tay tôi hướng ra con đường đối diện cùng cặp mắt cười rất đỗi thân thiện. Hắn thì chả vừa, cũng cúi nhẹ người đưa tay chỉ xuống, tỏ cái mặt thanh lịch rồi nói.
“Thần nhìn thấy người đi vào cung mới có thể an tâm rời đi được, thưa hoàng hậu.”
Thời gian tích tắc trôi, tiếng côn trùng kêu cũng được mấy hồi, chúng tôi vẫn chờ người kia nhượng bộ trước. Thiết nghĩ cứ đất chẳng chịu trời, trời chẳng chịu đất như này, đến sáng mai vẫn đứng đợi nhau. Tôi đành bất lực, thở dài thành tiếng, lườm hắn một phát rồi cúi xuống chui qua. Bên kia bức tường, lặng yên cảm nhận tiếng chân của Eric rời khỏi, tôi phủi nhẹ lớp váy rồi đứng lên. Khu vườn rậm rạp đã lâu không được cắt tỉa phía Đông, những ngọn cỏ sượt nhẹ qua ran rát ở cổ chân, bước nhanh trên lối đi về cung, một ánh sao bất ngờ lao vụt thành vệt sáng dài nơi bóng tối của màn đêm. Đưa mắt nhìn theo tàn dư còn sót lại, vì sao tỏa sáng rực rỡ, Cynthia từng nói, sao băng rất nhiệm màu, mọi ước nguyện đều được thực hiện nếu nói to trước nó. Tôi chẳng tin vào phép màu, nhưng việc sống lại không phải cũng là điều vô cùng ảo diệu hay sao?
“Xin hãy an toàn và quay lại với em, Cynthia.”
Chắp tay cầu nguyện, tôi dùng cả trái tim gửi gắm tới ngôi sao lấp lánh ấy. Hy vọng cái gọi là nhiệm màu có thể xảy ra một lần nữa. Ngược chiều làn gió, đôi chân lại tiếp tục di chuyển.
Dãy hành lang vắng vẻ, thưa thớt người hầu trực đêm, tôi rón rén từng bước mở cửa phòng. Đang cẩn thận đóng vào bỗng một tiếng “soạt” phát ra, giật bắn người quay đầu về sau, bóng người của Amy ngồi phắt dậy, nó lao nhanh về phía tôi, gương mặt ấm ức thêm chút giận dữ của con bé dần hiện rõ lên. Nó nắm chặt chiếc váy ngủ làm bằng lụa, mềm mịn và dễ chịu, đôi mắt rủ xuống, hơi cau vào rồi hỏi.
“Người lại đi đâu vậy? Sao lại không cho em đi theo ạ?”
“Amy ơi là Amy, nếu cho cô đi cùng rồi cô lại báo cho ngài công tước thì sao đây?”
Chẳng biết xử lý cô bé này ra sao nên tôi đã định bỏ qua, Amy vì lo lắng cho Cynthia mới gửi thư đi. Tôi hiểu chứ, nhưng người con bé lo là “Cynthia” chứ nào có phải tôi. Thật không may, Amy tỉnh dậy quá sớm, tôi cũng nên dọa một chút để phòng ngừa cho sau này. Ánh sao sáng lấp ló sau tấm rèm, tôi bước tới nâng cằm, nghiêm mặt cao giọng cảnh cáo cô gái ấm ức kia.
“Ta không thích kẻ nhiều chuyện đi theo!”
Cơn gió hình như thổi mạnh hơn, cái rèm tung ra giúp tia sáng mờ ảo lẻn vào phòng, đôi mắt trợn to như hiểu được vấn đề, Amy quỳ rạp xuống, bám vào đôi giày bệt của tôi, xin tha thứ liên hồi rồi ngước đôi mắt đỏ vì đã khóc quá nhiều kia lên, vừa nấc vừa giải thích.
“Lần đó… vì em sợ người nguy hiểm đến tính mạng nên mới gửi thư cho công tước. Em thề sẽ không bao giờ có lần sau nữa đâu ạ! Xin hãy tha thứ cho em… đừng đuổi em… cầu xin người.” Nó lấy hai tay xoa vào nhau liên tục.
Thật thành khẩn cũng thật chân thành. Nhìn hình ảnh Amy cầu xin, tôi như đang chứng kiến chính bản thân khóc lóc, van xin Cynthia quay về. Chẳng hiểu nổi sao nó lại sợ hãi đến vậy? Sao nó lại bày ra bộ mặt giống tôi đến thế? Hàng đống câu hỏi cứ thay nhau hiện ra khiến đầu óc choáng váng không ngừng. Rốt cuộc, là cảm xúc thật hay do ma thuật?
“Không! Đây là do ma thuật!”
Ma thuật hẳn đã lồng ghép, xáo trộn ký ức vào Amy. Tôi cấu nhẹ vào tay, hòng tỉnh táo lại. Từ bao giờ mà đôi tay nhè nhẹ run, tôi cười nhạt, giễu cợt bản thân khi tự dọa sợ chính mình. Amy – người chứng kiến tất cả càng thêm hoảng loạn, cho rằng tôi không tin lời giải thích, nó nói nhanh đến nỗi từng từ ngữ lộn lung tung, vấp loạn xạ.
“Em xĩn lôi!”
“Thá thư cho em!”
Amy nức nở, răng bập cầm cập vào nhau, con ngươi đỏ au, đôi mắt sưng vù, liên tục tự vả mình cùng câu nói “em sai rồi!” lặp đi lặp lại. Từng tiếng tát vang khắp căn phòng.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Tôi hốt hoảng vụt tới nắm chặt cổ tay con bé, ngăn hành động ngu ngốc này lại, hai cái má tàn nhang đã rộp lên, in cả vết tay. Đưa bàn tay đang run nhẹ sờ vào chiếc má đỏ ửng, tôi thương tâm cũng rất thắc mắc mà hỏi.
“Sao lại làm hành động như vậy?”
Amy áp mặt vào lòng bàn tay, dụi nhẹ như một con mèo làm nũng với chủ nhân. Giọng nói khàn đặc và yếu ớt vì nước mắt cất lên, nó trả lời câu hỏi của tôi đầy kính trọng.
“Khi bắt đầu hiểu chuyện, em đã ở cô nhi viện. Từ bé đến lớn, em luôn mang cảm giác ghen ghét với những đứa trẻ vừa giàu, vừa có gia đình êm ấm. Không phải vì các sơ trong cô nhi viện đối xử không tốt, chỉ là… sự xấu tính hay đố kị của em thôi. Em đã từng nghĩ… mình rất bất hạnh. Cho đến khi gặp được người, một công nương xinh đẹp, có tất cả mọi thứ, một người sung sướng như thế lại nói ghen tỵ với đứa như em. Người nói rằng, em thật hạnh phúc khi chẳng cần ép bản thân hoàn hảo, càng không phải học những quy tắc đã phức tạp lại dài lê thê. Người còn nói… muốn làm một cô gái lúc vui có thể cười sảng khoái, lúc buồn có thể khóc thật to giống em. Những lời đó, giúp em nhận ra bản thân mình đâu cần đố kị với bất kỳ ai, cuộc đời của em cũng thật hạnh phúc biết bao. Chính người đã giúp em hiểu ra điều đấy. Nên là… em quý người nhiều lắm, em không muốn người hiểu nhầm đâu…”
Nghe kìa, một cô gái thật thà đáng trân quý vô cùng. Dù cho bị tác động ký ức thì lúc này đây cảm xúc của Amy cũng là thật. Lòng nặng trĩu dữ dằn khi nghe những lời bộc bạch. Tình cảm của con bé khiến tôi đầy khó chịu cũng rất nặng nề. Bởi, tôi chẳng phải Cynthia trong trí nhớ của cô, chẳng phải người Amy quý mến. Dịu dàng đỡ cô đứng dậy, tôi chỉnh lại mái tóc rối xù của Amy, thành tâm nói ra câu xin lỗi.
“Xin lỗi em nhiều lắm…”
Cảm giác tội đồ cứ chiếm lấy rồi từ từ bao phủ cả cơ thể. Thứ gọi là tội lỗi đè sâu dưới lồng ngực khiến từng nhịp thở đều thật khó khăn. Và nếu có hỏi tại sao? Thì ắt hẳn tại cái bản mặt dày, đầy giả tạo của chính tôi khi đóng giả thành Cynthia.
Amy ôm chầm lấy tôi, vỡ oà trong cảm xúc. Có thể, con bé tìm kiếm được cái thấu hiểu xuất phát từ lời xin lỗi, còn tôi chỉ đọng lại thứ áy náy, dằn vặt thấu tận tâm can. Chả biết gương mặt đang hiện lên vẻ gì… ôm nhau là vậy đấy nhưng Amy nào hiểu nổi thứ cảm xúc trái ngược của tôi.
“Đêm nay lại dài đến lạ thường.”
…
Một tuần trôi qua, ngày nào cũng vậy, những vị bác sĩ tài giỏi lần lượt tới khám, họ đều nhìn tôi rồi xót thương lắc đầu. Làn da tái nhợt và hốc hác, cổ tay gầy gò, ánh mắt sụp xuống vì khó ngủ. Từ cái đêm nhận ra tội của mình, hầu như tôi chẳng thể ăn cũng không thể ngủ. Tại khi nhắm mắt cố chìm vào màn đêm, tôi mơ thấy cảnh Cynthia rời xa. Lúc bình minh xuất hiện soi sáng bóng tối, cảm giác tội lỗi tràn về như dòng nước chảy xiết, cuộn trào trong lòng. Đã có lúc, tôi nghĩ, bị ma thuật yểm ký ức thì người ta làm gì có cảm xúc nào là thật? Thế mà chẳng hiểu sao, trái tim vẫn không chịu ngừng sợ sệt. Dù sao, tôi cũng định lấy cớ về Bernice kia mà, nên cứ để thống khổ bao quanh đi.
Mary, người luôn có trách nhiệm chăm lo hoàng hậu, nhìn tôi bằng đôi mắt vừa thương vừa khó hiểu. Bà sai Amy đi sắc thuốc còn mình ở lại trông tôi ăn hết bát súp đang nóng hổi, phả hơi ấm lên cao. Mary ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, bà thấy thương hại quá mà thở dài.
“Haizzz… Bà già này đã phục vụ cho nữ chủ nhân đế quốc từ năm mười hai tuổi, nhưng chưa từng thấy ai yêu hoàng đế bằng người đâu ạ.”
Chỉ biết dối lòng gượng cười, cầm cái thìa trên tay mà nguấy đều bát súp. “Hôm nay cũng không muốn ăn chút nào” Tôi đưa thìa súp lên cao, khựng lại một tí rồi nói với Mary.
“Ta muốn quay về Bernice cho đến khi khỏe hơn.”
Dáng vẻ tiều tụy làm lay động tới con người kỷ luật của Mary. Vết chân chim cạnh đuôi mắt khẽ co vào, bà lấy chiếc kính xuống, lau lau tròng kính bằng khăn tay. Bên ngoài, thời tiết mùa xuân không quá nóng cũng không quá lạnh, tiếng chim hót trong trẻo trong sân vườn, trên cái cây cao cao ngang cửa sổ, những bỗng hoa cũng đang thi nhau nở rộ. Xa xa là tiếng thợ làm vườn chào hỏi nhau vang lên. Mary đeo lại chiếc kính đã được lau lên mặt, bà cất lời, phá vỡ sự bình yên của mùa xuân.
“Thiết nghĩ, người quay về Bernice nghỉ dưỡng cũng là điều tốt. Cứ ở nơi này, tình trạng có khi còn xấu hơn. Thần sẽ thay người chuyển lời đến ngài Magnus. Còn về buổi lễ cầu nguyện tại đền thờ, thần cho rằng hoàng hậu nên viết một bức thư cho con dân để đề phòng những lời dị nghị.”
Magnus Geoffrey thuộc nhánh thứ hoàng tộc, con trai cả của trưởng công chúa – bá tước phu nhân Sienna xứ Geoffrey. Nói cách khác, hắn chính là em họ của Elias. Một nhà ngoại giao kiêm tham mưu giỏi, Magnus rất được mọi người tín nhiệm, Elias càng không phải ngoại lệ. Trước khi ra trận, hắn đã giao quyền cho Magnus tạm thời xử lý công vụ của đế quốc. Nên việc rời cung, cũng phải báo hắn một tiếng.
“Ta thật sự thấy áy náy khi không thể tham dự buổi lễ cầu nguyện lâu đời của đế quốc. Đương nhiên, ta sẽ viết thư xin lỗi đến người dân của mình. Bà hãy nhờ thần quan đọc nó giúp ta nhé.”
Mary đứng dậy, mở toang cánh cửa sổ để không khí thoáng mát lùa vào. Hương thơm man mát, thoang thoảng mùi lá xanh của thủy tiên, tôi hít lấy một hơi thật sâu như thể đang có cả mùa xuân. Giọng bông đùa, Mary mỉm cười mà nói.
“Chà, đấy là nghĩa vụ của thần mà.”
Đôi tay mân mê vào nhau, tôi nói lời cảm ơn Mary rồi đắm chìm vào suy nghĩ riêng.
“Mình chỉ yếu đuối nốt hôm nay thôi… Ngày mai, lại thật mạnh mẽ để khi tìm thấy Cynthia, sẽ khuyên bảo người buông bỏ Elias, sống cuộc đời cho riêng mình.”
Lần này, phải thật hạnh phúc!