Thiên Địa Tân Truyện - CHƯƠNG 4: TRẢ TA!
CHƯƠNG 4: TRẢ TA!
Thành Đoàn Tuyên..
Khắp nơi đều là tiếng các thương buôn rao bán, nơi đây đông, ồn ào, náo nhiệt:
– Khách quan! Vào đây, xem cây trâm này..
– Trống đây, trống đây, xanh xanh đỏ đỏ mua một cái về cho em nhỏ ở nhà mừng.
– Dù xinh dù đẹp để che nắng, che mưa đây. Dù làm từ giấy chất lượng cao đây..
Trước mắt Thiên lúc này chính là một nơi vô cùng phồn hoa, nơi mà hắn và Địa luôn mong ước được đi đến, được sống và trở thành một thành phần tại đây. Trong lúc mải mê nhìn ngắm xung quanh, hắn đã đụng phải một cậu bé, giấy mực rơi ra khắp nơi, làm Thiên vô cùng bối rối. Hắn vội vàng xin lỗi cậu bé kia và nhặt lại giấy mực.
– Xin lỗi, tôi thật lòng xin lỗi cậu, để tôi nhặt lên giúp cậu!
Câu bé đó có vẻ chẳng quan tâm điều gì, chỉ lẳng lặng nhặt từng trang giấy một. Nhặt xong cậu ấy lập tức quay người rời đi, không quan tâm Thiên đang ríu rích cúi đầu “xin lỗi”. Khi Thiên nhận ra không còn ai đứng bên cạnh thì hắn đã rời đi rồi. Sau đó, Thiên cũng không nghĩ gì nhiều, lập tức đến một quán trọ rẻ tiền để đăng ký ở dài hạn.
Hội Tân Lâu..
– Ông chủ cho một đĩa mì xào thịt bầm bàn số hai, bàn số ba một bò xào, một dương xuân.. Nơi đây đông kín người qua lại, Thiên thơ thẩn nhìn đám đông trước mặc bất giác có chút kinh ngạc. Một tiểu nhị tiến đến gần Thiên hỏi
– Nè cậu bé! Cháu đến đây muốn làm gì.
Thiên chợt tỉnh lại.
– À! Ở đây có cho thuê phòng trọ dài hạn không ạ? – Thiên trả lời cùng với phong thái đỉnh đạt, cùng giọng điệu khoan thai.
– Có chứ cháu bé! Nhưng cháu hỏi để làm gì?
– Cháu chỉ muốn đến đây để học tập thôi!
– Được thôi! Lão Dương cậu bé này muốn đặt phòng.
Ông chủ trả lời
– A Tương cậu quên rồi sao phòng trống đó đã có một cậu bé khác đặt rồi.
Tiểu nhị đó quay sang nói với Thiên
– Tiếc quá nhỉ! Đã hết phòng trống rồi, chắc cháu phải đi nơi khác rồi.
Người tiểu nhị kia chưa nói hết câu, cậu bé Thiên đụng mặc hồi sáng bước xuống lầu nói:
– Không sao cậu ấy có thể ở với tôi.
– Là cậu! – Thiên nhìn cậu bé kia với án nhìn ngạc nhiên.
Cậu bé kia không nói gì chỉ lẳng lặng bỏ đi. Thiên nhanh bước chạy theo làm quen.
– Nè! Anh bạn chuyện hồi nảy xin lỗi cậu nhe! Khi nảy tôi hơi bất cẩn thành thật xin lỗi.
* * *
Sao này chúng ta ở chung rồi mong cậu giúp đỡ tôi nhe!
* * *
À cậu cũng định thi khoa cử đúng không?
* * *
À Mà cậu tên gì?
– Ngô Cẩn Du
– Được vậy từ nay tôi gọi cậu là Cẩn Du nhé!
* * *
Cẩn Du không nói gì, cứ như vậy bước ra khỏi cửa Hội Tân Lâu. Thiên cảm thấy cậu bé này có chút kỳ lạ, lại có chút giống đệ đệ hắn, ít nói, lạnh lùng, nhưng thật ra rất ấm áp. Nghĩ nhiều như vậy lại khiến hắn phì cười. Ngây ngốc một lát cuối cùng hắn cũng đem đồ lên lầu, bắt đầu một cuộc sống mới ở kinh thành.
Sáng hôm sau Thiên sắp xếp đồ đạc đi học từ rất sớm. Hắn vui vẻ đi trên con đường lạ lẫm, háo hức chờ đợi những điều sắp xảy ra.
Tự Tâm Đường..
Thiên đứng trước trường học, lòng háo hức đến không tưởng, bước vào khuông viên trường học hắn nhìn thấy rất nhiều nam sinh mặc áo tất trắng, vai đeo lọ tre. Bước vào lớp học hắn lại thấy rất nhiều nam sinh bằng tuổi hắn, khiến Thiên không khỏi vui vẻ. Thiên ước rằng hắn có thể cùng với nơi này trải qua một cách vui vẻ.
Nhưng làm gì có chuyện đó, ở nơi đó hơn tuổi hắn thì khinh hắn nhỏ tuổi, không coi trọng. Bằng tuổi hắn, thì lại chê hắn không đủ cao quý. Thiên xuất thân là quý tộc, nhưng hắn của bây giờ chỉ là một tên dân đen thấp hèn, đến tiền học cũng chưa chắc đóng đủ. Nơi đó không ai cần hắn cả.
Thiên cũng không vì vậy mà để tâm, cuộc đời của hắn chỉ cần đệ đệ những người khác đều không cần. Chuyện thì lại không dừng lại ở đó, những nam sinh khác giở trò chơi bẩn với Thiên, bắt nạt hắn, phỉ báng hắn. Thiên vốn cũng chẳng muốn phản kháng, mặc chúng có làm gì, cậu vẫn như vậy bình thản, không quan tâm. Bởi Thiên biết chỉ cần có tranh chấp ngay lập tức bị đuổi học, như vậy giấc mơ của đệ đệ hắn sẽ không thể hoàn thành.
Rồi một hôm, Thiên được Địa gửi lên một cây bút lông đuôi ngựa, tuy lông bút không được đều, dáng bút cũng không mấy ngay thẳng, nhưng mà Thiên lại rất thích, còn rất trân quý. Ngày ngày hắn đều dùng bút, lau bút, ngắm bút. Ngắm nhiều đến mức bút cũng sắp mòn đến nơi rồi.
Bọn bạn học kia vậy mà không biết tốt xấu lấy cây bút ấy ra trêu đùa. Trong một lần Thiên đang luyện chữ bằng cây bút yêu quý mà đệ đệ hắn tặng, bọn chúng đã giật lấy và đùa giỡn.
– Aiya! Đúng là bọn nhà nghèo mà! Đến cả cây bút trong cũng thật là khó coi. – Tên thủ lĩnh trong bọn giặc cây bút rồi lên tiếng.
– Đại ca hắn coi cây bút đó rất quý, huynh mà đụng đến sợ là hắn lại mách lẻo với thầy giáo – một tên khác lên tiếng.
Thiên lúc này, bàn tay nắm chặt, cố giữ bình tĩnh nói:
– Trả ta!
– Hahaha! Đại ca, hắn giận, giận rồi kìa.
– Giận? Giận thì có thể làm gì được ta? Ta lại muốn xem xem cây bút này quý đến cỡ nào?
Vừa nói, tên đứng đầu liền cầm cây bút bẻ gãy. Thiên vừa nghe tiếng “Rắc” thì liền thấy cây bút yêu quý của hắn gãy làm đôi.