Chấp - Chấp
Ba tôi cầm chén rượu, chưa vội uống, tôi ngồi đối diện với ba, thong thả ăn cơm, ông vừa nhìn tôi vừa gật gù nói: “Ánh à, ba muốn con được hạnh phúc, bây giờ con về nhà rồi thì hãy thả lỏng cơ thể, thả lỏng tư tưởng, ôi con gái của cha, càng ngày càng dõi (giỏi: ổng cố tình nhấn mạnh).”
Tôi mới từ Đài Loan du học về, đã tốt nghiệp ngành quản lý khách sạn. Thật ra tôi chẳng thích ngành này cho lắm, nhưng bốn năm trước tôi chọn nó vì cảm thấy không khí bên ngoài khá trong lành, đây sẽ là một chuyến phiêu lưu đầy nhẹ nhàng, ở nhà cũng tốt, mỗi ngày tham gia một chuyến phiêu lưu khác nhau, vô cùng đặc sắc. Nhẹ thì bát đĩa bay ra vườn, nặng thì nước mắt nước mũi mẹ tuôn như mưa. Cảm xúc lúc đến lúc đi, khi chui xuống đáy khi thì nhảy nhót tung tăng, tôi cảm thấy bề ngoài làm người mà tâm trí chả khác gì con khỉ.
Từ ngày tôi trở về, ba luôn miệng “ôi con thoải mái đi, xời, có gì con cứ lên tiếng với ba, ba là tất cả.”
Tôi vui vẻ nói: “Ấy, máy tính con hỏng rồi, không bắt mạng được, ba cho con tiền sửa hen!”
“Hông nha con.” Ba tôi lắc đầu, “Con phải làm việc khác, đừng có cặm cụi viết nữa, hãy ra ngoài xã hội va chạm, phải mưu mô, trong đầu phải tính toán. Hãy như ba này, luôn luôn nghĩ đến công việc, đến tối thì thả lỏng cơ thể, cho cơ thể khỏe mạnh.”
Tôi nhìn cái chân giả thường hay đi cà nhắc của ba, nhìn những vết ghẻ lở sau lưng ba, trong đầu mường tượng đến cái cảnh ba “thả lỏng” nhảy nhót như con loăng quăng theo dàn nhạc karaoke. Bỗng nhiên tôi do dự, không biết có nên thức tỉnh ba hay không.
Tôi thầm nghĩ: “Xời, quanh năm suốt tháng lo đi tranh đấu hơn thua mà không biết mình khổ. Còn muốn dạy con cái đi theo mình á hả?”
Ai thích đấu thì đấu, tôi không thích, ai thích thắng thì thắng, tôi nhường. Vậy nên tôi cũng nhường ba tôi, bật ngón cái: “Ba dạy chí lí lắm.”
Lòng lại nghĩ: “Chí lí con khỉ.”
Ba tôi gật đầu hài lòng, nâng chén với bạn nhậu: “Sức khỏe là trên hết, giới thiệu với anh đây là con gái em. Em xin chúc anh sức khỏe. Con gái em rất tốt, ngoan hiền, sau này chẳng biết có được nhờ hay không.”
Chúc sức khỏe mà lại rót rượu đầy cốc!
Tôi yên lặng xới thêm một muỗng cơm, tôi ăn không nhiều, luôn vừa đủ, dù có món ưa thích cũng không muốn ăn quá no. Thật ra thì vừa ăn vừa lấy mấy câu nói bất hủ của ba làm thức ăn ăn cơm cũng ự một bụng rồi, một bụng tức. Ba còn nhấn mạnh không biết sau này được nhờ hay không, mong muốn tôi báo ân.
Tôi thầm nghĩ: “Hồi còn bé mình bị bạn bè bắt nạt cũng chả quan tâm, suốt ngày tiền tiền, con gái mình bị xâm phạm tình dục cũng bỏ qua cho người ta, có mùi “yêu thương” đếch đâu mà đòi con mình phải nghe lời.”
Lát sau, ánh mắt tôi chạm đến bàn tay phải đã từng bị khâu mấy mũi vì đã đứt bốn cọng gân của ba, tôi bèn “chậc” một tiếng, thôi thì bỏ qua vậy.
Tình cha con là hơn hết! Hồi hướng công đức của con cho cha, chúc cha khỏe mạnh, sớm có cơ hội đi theo chánh pháp!
“Con cứ thoải mái đi!” Ba tôi lại nói, “Nhưng mà chuyện gì cũng phải nói với ba. Sau này con phải có tiền có nhà, có đầy đủ thoải mái sẽ không phải lo lắng gì cả. Cho ba yên tâm, con gái phải tự lực.”
Đâu ra cái lối suy nghĩ này? Thiên hạ thiếu gì kẻ muốn làm giàu vì chính mình, chả thiếu. Cũng không ít người con gái phải tự cường tự chiến đấu như đàn ông. Tôi thầm nhủ: “Ồi, ai đấu thì đấu, tui hong thèm. Đất đai nhà cửa gì đó, ai lấy thì lấy đi, tui vô chùa tui tu cũng được. Chậc, trên thế giới mà có tu tiên thì ngon rồi. Mình sẽ tu hành như những tiên giả trong truyện, trai đẹp trên đó chắc cũng nhiều ha… Thôi thôi, sắc bất dị không, không bất dị sắc. Nhan sắc là con dao, không được động lòng! Mô Phật!”
Nếu không có đạo Phật, tôi đã ngỏm củ tỏi từ lâu rồi. Sực nhớ ra thì tôi thấy khổ là vì “cầu bất đắc”, bạn bè bắt nạt, tôi muốn ba tôi dạy bảo bọn họ một chút, nhưng không thành, không những thế còn bị người cha này đánh cho một trận nhừ tử. Đánh xong thì hỏi “ôi con yêu, có đau không? Cha xin lỗi, cha làm tất cả vì con.”
Phải hơm? Đều vì con quá.
Khi mấy lần bị xâm hại tình dục, hồi ấy tôi học lớp sáu thì phải. Thật ra chuyện cũng xảy ra quá lâu, não tôi cũng có vấn đề, không nhớ rõ cho lắm, chỉ nhớ rằng khi tôi tố cáo với ba rằng ông cậu của tôi hay sờ mó lung tung trên người tôi, ông già ấy đã nói rằng “hãy quên đi con, hãy để quá khứ ngủ yên, người ta say thôi mà.”
Thế là hễ cứ phạm tội, “say” sẽ luôn là một viện cớ, một lí do không thể nào thích hợp hơn được nữa. Bợm nhậu là bợm nhậu, có hơi men sẽ chẳng còn biết mình đang làm gì. Ấy thế mà nhiều kẻ cứ nghĩ đàn ông không uống được rượu là bất tài. Tôi lại nghĩ, không biết từ chối rượu mới là bất tài chứ. Chẳng lẽ thế gian ít người bình thường vậy sao?
Mấy bộ phim “túy quyền” chắc hẳn được đàn ông thích xem lắm. Nhưng mà đời có phải như phim đâu, anh hùng trong phim dốc một vò rượu, chân này đá chân kia, vung tay một cái là răng tên ác bá rơi đầy đất. Vung chân một cái khiến kẻ trọng tội ngỏm thẳng cẳng. Ngầu đét!
Còn mấy lão này uống rượu vào là lăn lê bò trườn khắp sân nhà tôi, tôi còn tưởng mấy lão cũng từng học võ, múa võ “rắn”. Nhưng mà mấy chuyện như lái xe xuống mương ngủ thì tôi không biết phải giải thích thế nào.
Đức Phật dạy “buông”, nếu giữ khư khư nỗi đau trong lòng, trách mắng người người sẽ làm mình tổn thương nhiều hơn. Bởi vậy, từ lúc ở Đài Loan về, tôi cuộn mình trong một khung trời nho nhỏ. Sáng dậy đánh răng rửa mặt, ăn sáng, sau đó lóc cóc viết lách. Trưa nấu cơm chờ ba mẹ về ăn, cho chó vài muỗng cơm, rửa bát rồi đi ngủ. Chiều chiều thư thả quét tước rác rưởi trước nhà, ngắm nhìn từng tầng mây ngọn cỏ, có khi đắm mình trong khung cảnh quá, mặt vác trên trời, tay chắp sau mông, suýt nữa dẫm phải bãi phân chó. Tối đến thì nấu ăn, sau đó rảnh thì tô tranh, phần lớn là tôi ngồi thiền.
Đức Phật đã dạy vậy rồi, tôi cũng chẳng có ai để dựa dẫm, dựa vào ngài vậy. Giữ trọn năm giới: không tà dâm, không nói dối, không rượu bia, không ăn trộm, không sát sanh.
Vọng tưởng và hoảng loạn trỗi dậy mỗi khi tôi ngồi kiết già, theo dõi từng hơi thở. Tôi thầm nghĩ: “Mình đỉnh vãi! Ba mẹ càng khó ở, mình càng phải tỉnh! Mượn ba mẹ để học nhẫn nại vậy.”
Tôi quyết tâm nghỉ ở nhà một thời gian, không có tiền cũng được, chứ có tiền mà lòng tôi tan nát thì có gì hay ho đâu. Sau những chuỗi ngày tháng tôi dùng bốn năm để tránh né ấy, bây giờ cũng đã đến lúc tôi phải đối diện. Đối diện với chính mình, một kẻ chưa bao giờ lành lặn. Phải có trở ngại thì mới có quyết tâm vượt qua, ba mẹ tôi là người khó tính, cũng hơi “tiết kiệm”, tôi cũng phải tự nhủ mình phải nhẫn, nhẫn càng nhiều càng tốt.
Bởi thế, mấy chuyện vặt vãnh thường ngày trước kia khiến tôi ưu sầu, càng ngày tôi càng cảm thấy mình dành thời gian đi so với mấy thứ ấy thật là lãng phí, biết đâu ngày mai thân xác này đi đời nhà ma thì lấy đâu ra thời gian mà tu tập.
Ví dụ chuyện em trai tôi lười nhác, không chịu làm việc, mỗi ngày chỉ rửa một lần bát. Ban đầu tôi còn tức, sau này thằng nhỏ này luôn ỷ vào mẹ nó thì sao? Chẳng phải có câu “dùng nghèo để nuôi con trai” à? Tôi có nói với ba mẹ hãy nhắc nhở nó, nhưng không ngờ lại bị nghĩ ngược lại là tôi tị nạnh.
Gớm, ai rảnh?
Tôi lại nghĩ, nhắc một hai lần cho nó nhớ phải có trách nhiệm với chính ngôi nhà của mình, sau đó là thôi, mày không rửa thì chị rửa. Có gì to tát? Nếu mày tránh việc, sau này việc tránh mày.
Thỉnh thoảng tôi quên cất đồ ăn vào tủ lạnh, mẹ bảo: “Phải luôn nhớ cất đồ chứ, mày còn trẻ mà đã mất trí vậy à?”
Tôi đáp: “Con người mà, phải có lúc nhớ lúc quên chứ. Làm gì phải rô bốt đâu mà luôn luôn hoàn mỹ.”
Lần đầu tôi còn cãi như thế, về sau gặp tình huống tương tự chả thèm cãi nữa, yên lặng chạy xuống cất là được. Tự nhủ về sau cố gắng đừng phạm nữa, ngoại trừ trường hợp hi hữu, bất đắc dĩ mới phạm thì không sao. Tôi chểnh mảng, nhưng phải có khuyết điểm thì mới gọi là người. Không hiểu sao thiên hạ cứ thích làm người máy, làm người không vui hơn à?
Cũng vì câu “nhân vô thập toàn” này mà ba tôi hiểu sai ý, ba luôn nói: “Tuy rằng có lúc ba mẹ sai, nhưng mà…”
Thấy câu nào có chữ “nhưng mà” là tôi hít sâu vài hơi, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để quay xe.
Đúng như tôi đoán, ba tôi cua rất gắt: “Nhưng mà ba làm lụng vì các con, các con phải hiểu. Các con phải nghe lời ba, ba muốn nắm quyền kiểm soát con.”
Chi vậy? Nắm nhiều thế không mệt người à?
Tôi không nói nhiều, vì có cảm giác nếu tôi tranh luận sẽ chẳng khác gì nói chuyện với kẻ say cả. Phần lớn cha mẹ nào cũng muốn nắm quyền kiểm soát con mình, muốn nó theo ý mình. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, còn phải tùy việc đó có đúng đắn hay không.
Từ ngày phát tâm giữ giới, tất nhiên sẽ có những lúc vô thức không biết mình phạm giới, nhưng vẫn phải cố gắng hết sức có thể, nhất là vọng ngôn vọng ngữ, tôi từng mắc cái tật này rất nặng, thế nên tốt nhất là tự kéo khóa miệng mình lại. Mở mồm mà cãi nhau, chửi thề, nói xấu thì không hay. Có lẽ vì vậy mà lời nói của tôi không có trọng lượng, bởi há miệng ra toàn rác, ai thèm ngửi, nếu là người khác, tôi cũng không ngửi nổi nữa là. Làm sao ép họ ngửi mồm của tôi được.
Ngồi thiền và niệm Phật là cách tôi đi qua những cơn khủng hoảng, nếu không có đạo Phật, chắc tự sát từ đời nào rồi. May rằng ánh sáng đức Phật chiếu tới, cứu rỗi đứa con gái lầm đường lạc lối này. Ngày qua Đài Loan, tôi cứ tưởng làm ra tiền sẽ hạnh phúc lắm, nhưng mà cứ mỗi lần tôi đi nhậu, đi bar, đi mua sắm… cũng chỉ vui trong chớp nhoáng, tôi rất nhanh chán. Về sau, tôi cũng bỏ hết.
Mới đây có ông chú hàng xóm bị bệnh nặng, nhưng vẫn đi lại được bình thường, mỗi lần nhìn ông ấy lê đôi chân mệt nhoài trên đường mà lòng tôi bất tịnh, căng thẳng ngay, làm tôi liên tưởng đến Flash (chú lười trong phim Zootopia). Ông chú xách một chiếc xô nhỏ đến nhà tôi hỏi: “Nhà con có phân không Ánh?”
Tôi: “…”
Cái này thì nhà nào chẳng có? Nhà ông không ai ăn cơm à?
Hóa ra sau đó tôi mới biết ông ấy đến xin phân bón, ba mẹ tôi vẫn cho. Tôi chạy ra ngoài quét đường như mọi khi, ông chú xúc một cái xô phân nhỏ nhỏ thôi mà mất tận ba mươi phút, tôi quét xong hết đoạn đường dài từ cổng nhà tôi gần tuốt xuống dưới, dài cũng phải hơn hai mươi mét, vừa quét vừa chơi. Ông này thình lình như ma, xuất hiện từ sau lưng, nói một câu: “Ánh à, con tham lắm, nhà ba con giàu mà con còn tham hơn ba con.”
Mấy câu châm chọc kiểu này tôi lạ gì nữa, nghe nhiều thành quen. Mặc dù cũng chả biết vì sao ông ấy nói vậy, tôi mỉm cười đáp: “Dạ, cháu cám ơn, chú quá khen ạ.”
Tự bật ngón cái với chính mình: “Á đù, mình quá ngầu!”
Sau đó lại một tràng nhắc nhở: “Hạ xuống hạ xuống, lên cao quá rồi.”
Lòng tự cao thì đa số ai cũng có, thỉnh thoảng tự khen mình một cái, cũng là chuyện thường, dù sao thì tôi cũng chẳng phải Thánh.
Những ngày tháng sau này bị ba tôi mắng cũng nhiều.
Ví dụ như một lần ba tôi đang tắm, mặc mỗi chiếc quần đùi, không biết là ý tưởng của bộ não siêu việt nào mà thiết kế cửa nhà tắm bằng kính, gần như trong suốt. Tôi nấu ăn ở trong bếp, nhà tắm lại ngay cạnh bếp, bước vào không thấy không được. Ba tôi hét: “Ánh ơi vào kỳ lưng cho ba.”
Tôi nói: “Con không vào đâu, ba bảo mẹ ấy.”
Mẹ cằn nhằn: “Kỳ có mỗi cái lưng thôi mà căng thẳng vậy.”
Ba quát: “Con với cái chó thật, nuôi cho lớn rồi có nhờ vả được đâu.”
Tôi nhớ lại những ngày thơ bé, tôi bị xâm hại mà không biết phản kháng, bởi chẳng ai dạy rằng giữa nam và nữ phải luôn có khoảng cách cả. Dặn lòng không trách, nhưng lại âm thầm tủi thân. Tôi nuốt xuống cục nghẹn trong lòng, thản nhiên đáp: “Cha và con thì cũng là nam và nữ, ba phải biết là con đã lớn rồi, cần phải biết ý chứ.”
Ba mẹ tôi yên lặng không đáp.
Loạn, gia đình cũng loạn, nói gì đến xã hội?
Nhưng mà có loạn thì cũng có văn minh, chỉ là phúc đức của tôi không dày, đành tự lực cánh sinh, xây dựng cho mình một thế giới tự cho là văn minh trong lòng. Ít ra cũng để cho tôi dựa vào mỗi khi gục ngã. Nghẹn tức suốt mười mấy năm trong lòng, tôi cũng đã từng sợ hãi làm người khác khó chịu, bởi vậy thà im lặng còn hơn. Hỏi từng hận người ta không, bảo không hận là giả.
Thế nhưng kìm nén không phải là cách.
Đến khi tôi được nhìn thấy tượng Phật, lòng bỗng nhiên vỡ òa. Hệt như một đứa trẻ xa nhà suốt mấy trăm năm, nay được tìm về chốn thân quen chân thật. Tôi dập đầu trước tượng của ngài, bao nhiêu nước mắt ồn ào lăn xuống, cõi lòng mệt mỏi rã rời, tôi mệt rồi, tôi không muốn trả thù nữa.
Đức Phật chỉ mỉm cười mà thôi, ngài không nói gì cả, ở đây không có ai chê cười tôi kém cỏi, không có ai chỉ trích tôi chậm chạp, không ép tôi phải thế này phải thế kia, không phán xét, không tranh đua, không mưu cầu, chỉ có nụ cười của đức chánh đẳng chánh giác ở trên kia mà thôi.
Xin ngài cứu con với, nếu không con chẳng trụ nổi nữa. Thế gian này chỉ có một mình con cô độc từ nhỏ đến lớn, mẹ con không dạy, cha con cũng chẳng bảo ban, con biết theo ai bây giờ, con ngu si không biết đâu là đúng đâu là sai, con không tìm ra con đường nào để dẫn lối con đến với hòa bình và an lạc cả.
Mấy tháng trời tôi ngụp lặn trong cơn trầm uất, luôn có một giọng nói trong đầu “chết là hết”, nhưng bằng một phép màu nào đó, tôi cố chấp tin lời Phật. Chết không phải là hết. Mẹ ruột tôi là người đã tự sát, đã tìm đến con đường ấy, Phật có dạy, tự sát sẽ không được làm người nữa. Sẽ phải lặp đi lặp lại hành động tự sát ấy mỗi ngày, phải nhấm nháp lại cơn dày vò mỗi ngày. Tôi không được chứng thực, cũng không đi tìm bằng chứng, tôi gồng mình lên, đập tan gông xiềng, lết xác ra khỏi bóng ma đang cố nuốt chửng tôi.
Tôi còn đau khổ, thế nhưng ít ra thì những lời của Ngài dạy khiến tôi bình yên đến lạ.
Phật dạy từ bi, chấp nhận nỗi đau của con người. Tôi không thể gồng mình lên để từ bi ngay được, bởi vậy tôi đành phải học dần dần, mỗi lần nghe những câu nói bất như ý thì tôi niệm Phật hiệu vậy, đến đâu thì đến.
Mẹ mắng: “Con gái con đứa đãng trí quá.”
Tôi thầm niệm trong đầu: “A Di Đà Phật A Di Đà Phật A Di Đà Phật, ôi quên cái có sao đâu, A Di Đà Phật A Di Đà Phật…”
Bố quát: “Lười nhác! Ngày giỗ mẹ mà cũng không chịu dậy chuẩn bị!”
Tôi thầm niệm trong đầu: “A Di Đà Phật ôi xời ạ, bảo tám giờ mới dậy đi mà mới hơn bảy giờ đã giục, hôm qua nói một đằng sao giờ lại nói một nẻo… ôi quên mất, mô Phật, A Di Đà Phật A Di Đà Phật…”
Em tôi rán trứng chưa chín, tôi nói: “Ủa trứng rán còn chỗ chưa chín hết nè.”
Nó khó chịu ra mặt: “Chưa chín? Nhìn lại hộ cái.”
Tôi thầm nhủ: “Ô? Cay mình vụ rửa bát à? Há, tưởng thế nào… ôi không được, A Di Đà Phật A Di Đà Phật, phải tĩnh tâm phải tĩnh tâm, lòng từ bi rải khắp muôn phương, xin hồi hướng công đức niệm Phật của con tới muôn loài chúng sanh, cho đầu óc gia đình con tỉnh táo hơn một chút. A Di Đà Phật.”
Vậy là càng về sau, ba mẹ tôi và em tôi không thường xuyên cáu bẳn với tôi nữa, số lần càm ràm ít đi. Thậm chí giữa ba và tôi còn có khoảng cách, dù rằng không cố nói lời ép buộc nhiều như trước. Tôi thường xuyên im lặng, họ hỏi thì tôi mới mở miệng, bởi tôi cũng cảm thấy bản thân vẫn còn nhiều giận dỗi, sợ nói ra gì đó khiến họ càng thêm bực. Nếu có nói cũng phải nói trong tỉnh thức, phải nghĩ đi nghĩ lại mới dám thốt ra miệng.
Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy đi kiếm tiền cũng tốt, nhưng mà nhu cầu mua sắm hay gì gì đó tôi không còn tha thiết nữa, thế nên đi viết lách vậy, đủ ăn là được. Nói tôi nhụt chí cũng không sao, hề hề. Xem như là lo được lo mất mấy chục năm, giờ nghỉ ngơi một đến hai năm cũng chẳng sao cả. Cũng may ông Trời thương xót tôi, thật sự để cho tôi yên ổn an nghỉ, không hề thiếu thốn, và hơn thế nữa là cho tôi có cơ hội sử dụng mấy câu chữ của mình để gửi đến độc giả. Nếu sau này tôi béo trục béo tròn, chính là nhờ đất trời, nhờ bố mẹ, và nhờ cả độc giả nuôi mà có cơm ăn.
P/s: Cảm ơn các bạn đã đón đọc, hãy xem như là một câu chuyện giải trí, buồn thì đọc cho vui, hông buồn thì lướt qua xem tôi viết tào lao cũng được. Dù sao thì cuộc đời đã đủ khổ rồi, đi tìm văn chương để đọc cho nhẹ lòng hơn cũng không sao. Ồ, mà tôi cũng hông biết đối với các bạn thì văn chương của tôi có nhẹ nhàng không nữa, ha ha.