Tiểu Đồ Đệ Là Một Đóa Hắc Liên Hoa - Chương 6
Mục Dã nhìn chằm chằm Đường Nghê đang vô cùng khó chịu, hắn vô thanh vô thức động động ngón tay, dây thừng vừa nãy trói nàng liền lẻn vào trong góc khuất mất hút.
Bên trong dây thừng có “Đằng Khốn” của hắn, nếu không xóa dấu vết nhanh có thể sẽ bị nàng phát hiện.
Trần cô nương phun ra một ngụm máu đen, thân ảnh hư ảo giống như mờ nhạt đi một chút, giọng thều thào “Ngươi…”
Khóe miệng Đường Nghê kéo cong lên, tay phải tụ linh lực, đánh ra một chưởng thẳng vào ngực Trần cô nương, nàng ta liền như rối gỗ hỏng mà văng ra một đoạn xa.
Mục Dã nhìn một màn này thật muốn đỡ trán, ma vật này sức chiến đấu yếu kém như vậy sao ở kiếp trước có thể khiến Giang Hạc bị thương nặng chứ?
Đường Nghê động thủ khiến cho một sinh vật đang sống sờ sờ trợn mắt chết đi, mày cũng không nhíu lại một cái, thản nhiên bước đến xem xét tình hình của Mục Dã.
Mục Dã cắn răng, kế hoạch của hắn không thể vô duyên vô cớ thất bại được, khóe mắt bắt được hình ảnh tàn khí của Trần cô nương đang phiêu tán, tàn khí kia vốn đang dần dần biến mất lại tụ lại một chỗ, phóng thẳng đến hướng Đường Nghê.
Nàng đang xoay lưng lại nên không thấy một màn này.
Mục Dã đương nhiên biết nàng thừa sức tránh được trò lừa gạt trẻ con của hắn nhưng vẫn phải diễn đến cùng.
Hắn đột nhiên bật dậy đẩy Đường Nghê sang một bên, bản thân mình thì đứng ra “hứng chịu” đám tàn khí kia phóng tới. Đường Nghê bị hành động của hắn dọa cho giật mình, đến khi nàng đỡ được thân thể ngã xuống của Mục Dã, trên người hắn đã có dấu hiệu bị nhiễm độc.
“Sư tôn…”
Đường Nghê lập tức cho hắn nuốt một viên đan dược trị độc, chỉ là nó giống như không có tác dụng, tốc độ nhiễm độc càng lúc càng nhanh, nháy mắt vết bầm đen kia từ ngực lan đến cổ khiến cho sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi.
“Sư tôn, đừng sợ, có thể chết vì người đối với ta là vinh hạnh”
Chính Mục Dã cũng cảm thấy mình thực sự đã đạt đến trình độ của các bạch liên hoa lão luyện!
Đường Nghê không quản hắn nói nhắng nói cuội, lập tức bế bổng Mục Dã lên, tìm một chỗ thích hợp liền ngồi xuống điều tức cho hắn.
Độc tố được ép đến đầu ngón tay Mục Dã, Đường Nghê dung tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chích vào đầu ngón tay, máu độc nhanh chóng theo vết thương tuôn ra ngoài.
Vết màu tím sậm nhanh chóng nhạt đi, dần dần cũng biến mất nàng cũng nhanh chóng thả lỏng thở phào một hơi. Lúc này trăng đã lên cao, nàng sờ đầu hắn tựa như dỗ dành nói “Nghỉ ngơi một chút đi, sáng hôm sau chúng ta sẽ trở về”
Nàng đưa hắn về phòng ngủ, chuẩn bị đâu vào đấy thậm chí cả chăn cũng đắp cho hắn, sau khi dỗ dành Mục Dã chìm vào giấc ngủ, nàng không một tiếng động rời đi.
Đến lúc thanh lý môn hộ rồi…
Chỉ trong một canh giờ, Lạc gia máu chảy thành sông, tiếng thét gào oán than cao vút xuyên màn đêm.
Tất cả những người ở đây không có kẻ nào tốt, người tốt đều biến thành xác chết cả rồi. Bọn chúng hợp tác với yêu ma quỷ quái làm không biết bao nhiêu việc xấu, hại chết gần trăm mạng người chỉ để đổi lấy tiền tài và danh vọng thỏa mãn hư vinh của chúng.
Sau đó lừa dối che giấu ánh mắt thế gian, tạo ra vô số xác chết để tránh người khác nghi ngờ.
Tuy rằng ban đầu những sự việc đó đều là phỏng đoán của Mục Dã, Đường Nghê cũng không thể dựa vào đó mà phán xét, nàng thản nhiên đi một vòng, quả nhiên thấy đám lừa đảo kia cùng Lạc gia chủ đang ẩn nấp gần đó, thấy nàng đi ra liền niềm nở chạy đến “Sao rồi, có phải đã xử lý xong nàng ta rồi hay không?”
Bởi vì trời đêm, bọn chúng không phân biệt được thật giả, Trần cô nương vốn có một làn khói đen bao phủ mà Đường Nghê lại không có, bọn chúng bị vui mừng làm cho váng đầu không có nhận ra.
Đường Nghê im lặng gật đầu, nàng chưa biết cách nói chuyện của Trần cô nương, vẫn nên cẩn thận thì hơn, Lạc lão gia không nhìn ra bất thường, xoa xoa tay cười đắc ý “Đại nhân, như vậy có nghĩa là ngài đã bất tử đúng không? Chúng ta không cần lo lắng về bọn đạo sĩ đó nữa”
Đường Nghê thở ra một hơi, tự hỏi có nên một đao chém chết đám người này hay không.
Nàng nói “Đứa trẻ kia đã trốn mất”
Đứa trẻ kia đương nhiên là Mục Dã…
Lạc lão gia vỗ ngực cam đoan “Ngài đừng lo, bọn ta sẽ xử lý chuyện này, đứa trẻ đó cũng có chút nhan sắc, trước khi giết chết thì đem làm luyến đồng cũng không tệ”
Giống như đã quen với cách thức nói chuyện vô nhân tính của Trần cô nương, Lạc lão gia nói một câu trôi chảy mà không hề gặp chướng ngại tâm lý nào, đám người xung quanh còn hùa theo cười hưng phấn mấy tiếng.
Đường Nghê xoa xoa cổ tay, mỉm cười “Vậy…ngươi có muốn nếm thử cảm giác trước khi chết không”
…
Đường Nghê tẩy rửa một thân toàn mùi máu, thản nhiên quay trở về phòng ôm Mục Dã ngủ, nàng cũng cùng hắn một thời gian rồi, dường như trở thành thói quen, không có cái gối ôm hình người ấm áp này quả thực rất khó ngon giấc.
Mục Dã chầm chậm mở mắt ra, có thể nhìn sư tôn ở khoảng cách gần như vậy cũng là một loại hạnh phúc. Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên hé miệng, từ đôi môi tái nhợt thổi ra một làn khí mỏng, rất nhanh liền hòa quyện cùng tiếng hít thở của Đường Nghê.
Hắn chỉ mới phát hiện ra một loại công dụng khác của mộc linh, khi hắn luyện công pháp hệ mộc trong một thời gian dài, đan điền sẽ khiến cơ thể tiết ra một chất gì đó kì lạ có thể khiến cả người trở thành chất dẫn dụ khiến người khác say đắm, từ nước bọt, mồ hôi đến cả hơi thở cũng tỏa ra một mùi hương hoa cỏ ngọt ngào. Trong quyển công pháp có nói, chỉ cần cho đối tượng gần gũi với mùi hương của người luyện công pháp sẽ lâu ngày sinh tình, càng lúc càng ỷ lại đối phương.
Bởi vì mùi hương có tác dụng an thần, khi ngửi vào cả người đều thoải mái.
Không biết những gì ghi trong quyển công pháp có thật hay không, Mục Dã cũng chưa tu luyện đến trình độ cả người tỏa hương như vậy, nhưng hắn có thời gian bên nàng rất dài, mỗi ngày đều cho Đường Nghê hít một ít, có tác dụng hay không liền có thể biết thôi.
Xong việc hắn lập tức chui vào ngực nàng, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, đệ tử ngoại viện của Cửu Linh tông môn nghe lệnh triệu tập, rất nhanh đã đứng đầy một sân Lạc gia. Đường Nghê thỏa mãn gật đầu, tốc độ làm việc cũng thực nhanh, sau khi xử lý đám người kia thì nàng cũng truyền tin viện trợ về tông môn, yêu cầu họ gửi người đến xử lý đống xác chết ngổn ngang kia.
Bởi vì tình trạng của Mục Dã có chuyển biến xấu, Đường Nghê cũng không nán lại lâu, sau khi chào hỏi những đệ tử ngoại viện xong liền mang theo hắn nhảy lên ngự kiếm rời đi.
Đám đệ tử ngoại viện xắn tay áo lên bắt đầu làm việc, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, bọn họ rất thuấn thục xử lý xác chết.
Một đệ tử ngoại viện tặc lưỡi hai tiếng “Đường phong chủ ra tay cũng thực không lưu tình, vậy mà lại khoét tim bọn chúng”
Nếu Đường Nghê nghe được những lời này nhất định sẽ nhảy dựng lên phản bác, nàng chính là một sâu lười chảy nước tám thước, sao có thể làm những hành động tốn sức như vậy?
Đường Nghê một đường như gió thổi mà trở về Hắc Ám phong, chân trước nàng vừa đặt Mục Dã lên giường, chân sau đại phu đã đến.
Tu sĩ bình thường sẽ không sinh bệnh nên ở Cửu Linh tông môn không có bóng dáng một đại phu nào, người này chính là nàng nhờ đệ tử ngoại viện tìm ở trấn dưới chân núi.
Mục Dã vẫn chưa lên đến trúc cơ, cơ thể cùng lắm chỉ khỏe mạnh hơn người bình thường một chút.
Đại phu bắt mạch cho hắn, một khắc trôi qua lão liền vuốt chòm râu thở dài “Tiểu tử này bị trúng độc, tuy độc tính không mạnh nhưng đã tấn công vào đan điền, rất có thể ảnh hưởng đến việc tu luyện”
Những đại phu ở khu vực gần những môn phái tu chân đôi lúc phải khám bệnh cho tu sĩ nên kiến thức cơ bản tu tiên bọn họ vẫn hiểu rất rõ.
Đường Nghê nhíu mày “Ý của ông là, đưa trẻ này không thể tu tiên nữa sao?”
Kì quái, nàng rõ ràng đã bức độc của Trần cô nương ra khỏi người hắn lúc đó, hiện tại như thế nào lại nhiễm độc?
Chẳng lẽ nàng đã sơ sót chỗ nào?
Đại phu xua tay “Không phải không thể mà là chậm hơn rất nhiều so với người khác”
Còn có thể tu tiên là được…
Đường Nghê âm thầm thở phào, sau đó trả cho đại phu rất nhiều vàng bạc rồi nhờ đệ tử ngoại viện đưa lão về trấn.
Mục Dã không biết tỉnh từ khi nào, nằm trên giường thờ thẫn nhìn trần nhà, qua một lúc lâu sau hắn liền lên tiếng “Sư tôn, có phải ta vô dụng lắm không?”
Giọng điệu bi thương nhàn nhạt, hẳn tiểu tử này đã nghe được những gì đại phu nói lúc nãy rồi.
Nàng sờ đầu hắn dỗ dành “Đừng nghĩ nhiều”
Mục Dã như không nghe được, vẫn cứ đau lòng tự lẩm nhẩm “Nếu như ta làm ngài vướng bận, sư tôn cứ ném ta xuống núi là được, ta sẽ không bao giờ làm phiền ngài nữa”
Đường Nghê không nhịn được ôm hắn vào lòng, vuốt dọc sống lưng, dịu dàng an ủi “Không có, sư tôn không bao giờ chê ngươi. Là ta không tốt, khiến ngươi còn nhỏ như vậy đã phải chịu khổ”
Mục Dã vùi đầu vào ngực nàng, tham lam hít một hơi dài sau đó thỏa mãn nở nụ cười.
Quả nhiên…
Đường Nghê chính là dạng ăn mềm không ăn cứng.
Nhìn nàng cứng rắn cô độc như vậy, vẻ ngoài lạnh lùng xa cách kia có thể đẩy người khác ra xa nghìn dặm, nhưng chỉ cần nàng cảm thấy ngươi vừa mắt, nàng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, nếu không, ngươi có sống có chết trước mặt nàng, nàng cũng lười quản.
Kiếp trước bức tường ngăn cách giữa hắn và nàng quá dày, hắn chỉ vừa nhận ra tính cách này của nàng thì mọi thứ đã quay trở lại từ đầu.
Lần này hắn nhất định phải nắm mọi thứ của nàng trong lòng bàn tay, hắn muốn xem giới hạn của nàng đến đâu, có thật là cái gì cũng không để tâm, làm gì nàng cũng không để ý hay không.