[Đn Tokyo Revengers] Nữ Quỷ - Chương 8
Tôi có chút khó hiểu nhìn hắn ta nhưng khi nhớ tới thân phận của hắn thì cũng phần nào đoán được. Chậc, ân oán giang hồ xã hội đen báo thù các kiểu đây mà, lạ gì mấy cái kịch bản này nữa.
Ran nhanh chóng gửi ám hiệu cho đàn em tới rồi dưới cái nhìn ngạc nhiên của tôi từ một nơi nào đó dưới gầm bàn lấy ra một khẩu súng cùng vài băng đạn.
Hắn kiểm tra đạn, mở chốt an toàn của súng rồi sải bước nhanh chóng tới góc tối giữa bức tường và tủ đứng – một góc khuất hoàn hảo để phục kích cũng như che dấu bản thân.
Tôi cũng trở lại trạng thái linh thể bay lại rồi khoanh chân ngồi lơ lửng trên vai hắn ngó ra ngoài.
Ánh sáng mờ của ánh trăng hắt vào qua cửa kính chiếu sáng nơi cửa ra vào, chỗ Ran chọn vô cùng ẩn nấp kín đáo bật đèn mà không để ý kĩ cũng không nhìn thấy huống chi bây giờ bóng tối đang bao trùm không gian, tới ánh trăng cũng giống như lãng quên góc nhỏ này.
Cơ thể anh ta căng cứng dựa sát tường chĩa súng về phía cửa, đôi mắt tím hơi nheo lại đầy nguy hiểm, môi mỏng nhếch lên độ cung nhỏ tạo nụ cười lạnh lùng lại khát máu giống hệt một con thú dữ đang ẩn nấp chỉ chờ thời cơ mà lao tới cắn cổ xé xác con mồi.
Vô cùng nguy hiểm nhưng cũng toát ra một loại khí chất vô cùng quyến rũ làm tôi không nhịn được mà nhìn chằm chằm.
5 phút …
10 phút …
Rồi một tiếng trôi qua, anh ta vẫn giữ nguyên tư thế nhưng cơ bắp có phần thả lỏng đôi chút, tôi nhàm chán liếc nhìn cửa rồi lại nhìn hắn ta cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng đánh vỡ cục diện im lặng.
– Này anh có chắc bọn chúng sẽ tới không?
– Có thể hoặc không.
– Còn thế nữa. Mà không phải người của anh bao vây chỗ này rồi sao còn lo sẽ có kẻ đột nhập.
Mười lăm phút trước đàn em của anh ta đã gọi báo đã bao vây lấy toàn bộ khách sạn canh giữ nghiêm ngặt nên tôi không nghĩ mấy kẻ nguy hiểm sẽ mò tới được.
Trừ phi nghiệp của anh ta quá lớn có đám đàn em vô dụng hoặc đám ám sát quá giỏi có thể qua mặt đám người kia thì lúc đó anh ta mới xong đời.
– Tôi không thích rơi vào thế bị động. Vả lại … Trên đời này ngoài bản thân ra thì không nên quá tin tưởng vào những kẻ khác.
– Ồ. Hiểu rồi.
Tôi gật gù tỏ vẻ mình đã hiểu rồi tiếp tục im lặng ngồi cạnh anh ta nhưng được một lúc tôi lại ngứa mồm nói chuyện.
– Này Ran, những lúc thế này anh cần có đồng minh nhưng sao anh không hỏi tôi có biết dùng súng không?
Ran ngạc nhiên nhướn mày nhìn tôi bằng ánh mắt tìm tòi xem kĩ, đôi mắt tím xoáy sâu vào tôi như muốn vạch trần mọi bí mật.
– Hử? Em biết dùng súng sao?
– Đương nhiên là … không! Sờ còn chưa sờ bao giờ thì dùng thế quái nào được. – Tôi cười trêu chọc vị mỹ nhân ấy mà nói.
– Nghịch ngợm.
Ran lắc đầu nhìn tôi cười nhẹ, tay đưa lên búng trán tôi nhưng lại dễ dàng xuyên qua đầu tôi. Hắn ngừng cười nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đen tối không rõ khiến tôi không thể đọc được bất cứ điều gì qua đôi mắt xinh đẹp ấy.
“Tách.”
Tiếng động rất nhỏ từ phía cánh cửa truyền tới nếu không chú ý sẽ không thể nhận ra nhưng dưới không gian yên tĩnh im lặng trong phòng thì nghe rõ mồn một. Và hiển nhiên cái kẻ luôn cảnh giác như vị mỹ nhân đây thì đã nghe được âm thanh ấy, như một phản xạ cơ thể hắn lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
Mím môi im lặng nhìn về phía cánh cửa đang dần hé mở, tôi không nhịn được mà cảm thán cái nghiệp của anh ta quả thật là quá lớn tới độ các cụ nhà hắn cũng gánh không nổi mà để kẻ thù hắn tìm tới mặc cho lũ đàn em đã canh gác nghiêm mật.
Cánh cửa mở hé ra một chút sau đó có một khối gì đó được ném vào, thứ đó toả ra một làn khói xám mờ mờ nhanh chóng lan khắp căn phòng chui vào từng ngóc ngách. Tôi đoán đó là đạn khói hoặc thuốc mê hay cái loại nào đấy tương tự thế.
Lúc khói toả ra thì Ran gần như là lập tức đứng dậy nhúng tay áo vào bể cá cảnh gần đó nhanh chóng che kín mũi miệng rồi lại về vị trí cũ.
Khói toả ra tầm ba phút rồi ngừng lại, lần này cánh cửa chính mới mở rộng hẳn kèm theo đó là một đám người vũ trang đầy đủ với mặt nạ phòng độc, áo chống đạn cùng những khẩu súng máy tiến vào.
Bọn họ bước từng bước chậm rãi cẩn thận tia súng quan sát xung quanh, chân đi giày mềm bước trên sàn chỉ tạo những tiếng khe khẽ. Nhóm người đó có bốn người đi sát vào nhau lo đủ bốn hướng đảm bảo cho mọi tình huống phát sinh.
Chậc chậc, chuyên nghiệp đấy chứ, phen này tên Ran khó khăn rồi vì một mình hắn cân tận bốn người cơ mà.
Tôi cảm thấy bản thân có chút hồi hộp lẫn chờ mong quan sát từng bước chân của nhóm người đó giống như bản thân đang xem phim 3D trong rạp vậy. Phấn khích ghê, giờ mà có bỏng ngô với coca là hết xảy.
Được rồi, tôi thừa nhận bản thân có chút xấu xa khi nhìn thấy tình cảnh bất lợi với tên này lại tỏ vẻ xem kịch nhưng qua những ngày ở cùng hắn ta thì tôi có một niềm tin vững chắc rằng anh ta sẽ xử lí gọn gàng được vụ này thôi. Không có lí do gì cả, tất cả là do trực giác của tôi mách bảo vậy.
Do đó Ran à, đừng khiến tôi thất vọng nhé, tôi rất trông chờ vào màn biểu diễn của anh đấy.